TÂM SỰ CÁNH HOA DẠI
Bên đường ánh mắt những nhà thơ
Gặp nụ xuân trôi có hững hờ?
Chẳng nét đài trang vườn thượng uyển
Không màu lộng lẫy chốn cung tơ
Sương khuya đọng má cành lam lũ
Gió sớm lùa vai bóng mập mờ
Dẫu thế trinh nguyên mầm đức hạnh
Ai người nhả tứ dệt niềm mơ?
Bửu Tùng
27/1/2016
HỌA:
1. BÊN ĐỜI CÓ NHAU
Duyên nợ vào đời trót mến thơ
Dẫu ai nầy nọ cũng ơ hờ
Dâu non đầu vụ còn xanh lá
Tằm chín cuối thời cũng óng tơ
Chớ ngại phàm phu tâm thiển cận
Đừng lo tục tử dạ mù mờ
Vui chơi tìm bạn cùng thi hứng
Xướng họa giao lưu thỏa mộng mơ!
Hữu Hảo
2. NGẮM BÔNG HOA DẠI
Hoa nở một nhành trông rất thơ!
Hút hồn người ngắm chẳng ơ hờ...
Lung linh nắng sớm ngời sương đọng.
Nhè nhẹ lá xanh đỡ dáng tơ!
Lặng lẽ ven đường màu vẫn thắm.
Âm thầm thảm cỏ nét không mờ.
Dịu dàng e ấp hồn trinh nữ
Cho khách Tao Đàn tặng tứ mơ!
T.L.K
28-1-2016
3. VÀO VÒNG NGUYỆT QUẾ
Người đưa hoa dại bước vào thơ
Nỗi hững cho huê cảm giác hờ
Bờ bụi bão càn sâu phá nhụy
Bãi đồi rác quấn nhện chăng tơ
Vài giây được hé nhìn tia sáng
Suốt kiếp cứ an lịm phận mờ
Có lúc nhảy vào vòng nguyệt quế
Làm tim ai đó rộn ràng mơ.
Trần Như Tùng
4. HOA MẮC CỠ
Khép nép cho chàng dệt tứ thơ
Trông em đâu phải dễ ơ hờ
Có hay mặc khách còn ngỡ tưởng…
Nào biết tao nhân phải rối tơ…
Dám vượt mấy loài quên xấu hổ
Còn hơn bao thứ cứ trơ mờ
Bờ hoang nắng dịu màu khêu gợi
Đủ tạo cho người chốn mộng mơ.
Phan Tự Trí
28/01/2016
5. HOA MẮC CỠ
Ta vốn đôi khi hay thẩn thơ
Thấy người qua lại thật ơ hờ
Dẫu trang sắc nước hay dân Thượng
Cũng đám muôn hoa giữa nhện tơ
Nhân thế vô tình trêu lá dại
Một loài mắc cỡ ẩn sương mờ
Có ai thương nhớ nàng trinh nữ
Đêm ngủ khép mình trong giấc mơ!
Thiên Hậu
6. HOA TRINH NỮ
Là người mang sẳn máu yêu thơ
Cảm đóa xuân tươi nở hội hờ
Hoang dại đơn sơ song quyến rũ
Mảnh mai tinh khiết tựa non tơ
Hoa len vách đá đêm huyền ảo
Lá ngủ cạnh khe chiều nhạt mờ
Hao tốn bao nhiêu là bút họa
Những người gắn bó loại hoa mơ.
Hồng Phượng
7. MẮC CỠ
Đâu đó tươi màu cũng rất thơ
Vô tư nhỏ nhắn dễ ơ hờ
Lá sờ khép dạng như con gái
Hoa chạm nghiêng mình giống sợi tơ
Giản dị kêu thầm tên " mắc cỡ "
Bâng khuâng gợn chút nhớ lờ mờ
Đường quen nẽo lạ thường trông thấy
Quá cận tầm nhìn khó ước mơ
Yên Thảo
(28/1/2016)
8. TRINH NỮ
Biết rằng đời ít đẹp như thơ
Sống tạm khiêm cung giấc mộng hờ
Lặng lẽ ven đồi không vướng bụi
Âm thầm cạnh suối chẳng vương tơ
Cô đơn để nhạc thông ru lấp
Quạnh vắng ôm gương nguyệt khoả mờ
Sinh thái mong ai đừng khuấy rộn
An lành trinh nữ đã là mơ
Yên Thạch
(28/1/2016)
9. HOA TRINH NỮ
Bên vườn nụ tím đẹp hồn thơ
Mộng thắm đường tiên khéo chực hờ
Răng ngọc hai hàng phô sắc óng
Hoa mềm một đoá rộ màn tơ
Sương đeo lóng lánh vầng dương rạng
Tuyết đọng lung linh dưới nguyệt mờ
Trinh tiết thơm tho màu đức hạnh
Khiến người quân tử chạnh tình mơ
Trần Ngộ
10. HOA TRINH NỮ
Dạo bước ngang qua,dễ ngắm hờ
Ẩn mình,tím dại nép đường tơ...
Thân cành gai chĩa ngăn công phá...
Nhụy lá hoa co để phủ mờ...
Lọ phải phô bày tâm sáng ngọc
Chi cần tấu diễn dạ ngời thơ..?!
Diệu huyền thấu hiểu nào ai tá...?
Để suốt đêm ngày dệt mộng mơ
Đỗ Trọng Tầu
11. HOA MẮC CỠ
Khen người khéo dệt những câu thơ
Nhạc điệu khoan dung dạ chẳng hờ
E thẹn đừng sờ như gái nỏn
Hổ nguòi chớ đụng tựa trai tơ
Ban mai nước đọng vầng dương rạng
Chiều tối sương khô ánh nguyệt mờ
Trinh nữ hoa khôi đầy ước vọng
Canh dài sáu khắc cứ ngồi mơ
Phạm Như Phước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét