Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

CŨNG ĐÀNH QUÊN - Hoài Hương và thi hữu




CŨNG ĐÀNH QUÊN
Cảm tác BÀI THƠ CUỐI NĂM của TLT

Chiều cuối năm nhìn bông tuyết rơi                                                
Người nơi góc bể, kẻ chân trời
Câu thơ  trân trọng, ngàn hương nhớ,
Nét bút chung tình, vạn ý khơi.
Ngăn cách đoạn trường, duyên phải tận,
Chia  lìa đứt ruột, nghĩa đành lơi.
Ngẫm thân trăm nỗi làm sao tỏ,
Thôi cũng đành thôi một cuộc đời
                                Hoài Hương


Bài họa

CHIỀU NHỚ QUÊ

Hết năm, ngày cuối bóng chiều rơi
Mắt biếc ngẫn ngơ tận cuối trời
Miền đất thân yêu xa vạn dặm
Con tim trăn trở vượt ngàn khơi
Nhớ nhung da diết, lòng đành phải
Thương cãm vô vàn, dạ chẳng lơi
Mơ lại những chiều trên đất mẹ
Phút giây đầm ấm nhất trên đời

Thanh Trương




 Y ĐỀ
       Họa CŨNG ĐÀNH QUÊN
                          Của  Hoài Hương

Đông mới vừa về tuyết đã rơi
Ngồi đây mà nhớ một phương trời
Thuở cô hàng xóm rời thôn dã
Ngày chiếc thuyền yêu vượt biển khơi
Mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ
Mảnh tình đành phải chịu buông lơi
Người đi biền biệt từ khi ấy
Để lạnh hồn ai suốt cuộc đời

Thục Nguyên


KHẮC KHOẢI ĐÊM MƯA


Nửa đêm sầm sập tiếng mưa rơi
Tia chớp loè lên một góc trời
Xót kẻ lang thang không mái ấm
Thương thuyền chao đảo giữa trùng khơi
Những người cơ nhỡ thân lưu lạc
Bao cảnh bần hàn gối lỏng lơi
Và tủi thân ta sầu chiếc bóng
Gót mòn chân mỏi cuối đường đời.

Sông Thu


NGĂN CÁCH

Chia tay buổi ấy lệ thầm rơi
Mây tím rưng rưng một góc trời
Đêm vắng mênh mang làn gió lạnh
Biển sầu gờn gợn sóng ngàn khơi
Sương khuya ướt đẫm bờ vai nhỏ
Ngõ tối nhạt nhòa bóng nguyệt lơi
Từ đó  mùa xuân không trở lại
Nghìn trùng cánh nhạn khuất xa đời

Thy Lệ Trang


XA NHÀ

Thương nhớ quê nhà lệ thoắt rơi
Bóng ai vò võ tận phương trời
Trông mong đằng đẵng khi rời bến
Thương xót vô vàn lúc vượt khơi
Cất cánh chim bàng không biết mỏi
Gặp cơn bão tố chẳng buông lơi
Quyết tâm bền chí dòng châu cạn
Đền đáp ơn cao mẹ suốt đời .

Thanh Hoà


LỠ LÀNG

Chong đèn nhủ dạ sẽ buông rơi
Duyên nợ ba sinh bởi số trời!
Lặng lẽ quay lưng về bến đỗ
Âm thầm cất gót vượt trùng khơi
Nàng ơi, vẫn ngỡ ân tình kết!
Bậu hỡi, nào hay mối chỉ lơi!
Chếnh choáng mềm môi bên rượu cẩm  
Lòng ai hờ hững… gửi trao đời!

Như Thu



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét