XƯỚNG:
Trần Văn Hạng.
HỌA: Trương văn Lũy, Võ Làng Trâm, Như Thu, Hải Rừng, Phương Hạ, Thy Lệ Trang, Bửu Tùng, Nguyễn
Đắc Thắng, Trương văn Thanh,
Độc Hành.
XƯỚNG:
HOÀNG HÔN XỨ NGƯỜI
Lơ lững ai treo chiếc bách đây
Nắng nghiêng chao dáng lộ hao gầy
Lưng trời cánh nhạn xuôi ngàn núi
Bóng nước hồ trong gợn áng mây
Cảnh gợi hồn vương thời dĩ vãng
Chiều buông dạ ngẩn tuổi thơ ngây
Vọng về một thuở xa xăm ấy
Cảm xúc trào dâng mắt lệ đầy.
Trần Văn Hạng
NỖI
NHỚ
(Nhị Niêm)
Mơ ước bạn hiền sẽ đến
đây
Bao năm lưu lạc xót vai
gầy!
Thương buổi hẹn hò trao
ánh mắt
Mong giờ tao ngộ ngắm vầng mây
Mong giờ tao ngộ ngắm vầng mây
Bơ vơ xứ lạ hồn tê tái
Khắc khoải đêm dài dạ
ngất ngây
Thầm nhủ xa người thôi
luyến tiếc
Mà sao nỗi nhớ mãi đong
đầy!
Như Thu
QUÊ HƯƠNG THƯƠNG NHỚ
Quê hương vẫn tưởng mãi là đây
Sực tỉnh quên mình tuổi hạc gầy
Thắm thoát bao năm buồn đất khách
Xa xôi vạn dặm xót trời mây
Dòng sông bến nước lòng thương nhớ
Hàng phượng sân trường dạ ngất ngây
Tuổi dại thời nào đang sống lại
Vầng trăng hết khuyết lại tròn đầy.
Hải Rừng
21/11/2015
NGẬM
NGÙI
Tôi đã một mình trở lại
đây
Dòng sông, bến nước, bụi
tre gầy
Xưa từng xao xuyến thề
trăng gió
Nay chỉ âm thầm ngắm bóng
mây
Bao cuộc chia ly lòng
quặn thắt
Bấy mùa nhung nhớ dạ sầu
ngây
Chiều rơi chầm chậm trong
hiu quạnh
Mắt lệ nghe như sắp ngập
đầy.
Phương Hà
MẤT
MÁT...
(Hoán vận)
Cuối cùng anh đã trở
về đây
Tìm lại hương
nồng thuở dại ngây
Hiu hắt... thềm
hoang phai sắc lá
Chập chùng... non
lạnh nhạt màu mây
Chương đài xơ xác
nhành dương úa
Lầu hạc chơ vơ bóng
nguyệt gầy
Mất dấu Đào nguyên từ
dạo đó
Người ơi...nước mắt
bỗng rưng đầy!!!
Thy Lệ Trang
BÊN
BẾN XƯA
Hàng dừa bến cũ vẫn còn đây
Dõi mắt tìm quanh dáng thấp gầy
Sụt sịt châu rơi lau mộ đá
Xa mờ chị bước lạc chân mây
Cơm thơm ấm dạ ngày gian khổ
Tiếng ngọt êm lòng tuổi dại ngây
Cậu bé hôm xưa giờ điểm bạc
Ngồi ôn kỷ niệm mãi đong đầy
Bửu Tùng
23/11/2015
23/11/2015
Một nén hương lòng hòa giọt lệ nhớ thương kính dâng hương hồn chị Nguyễn Thị Phỉ, người đã cho tôi những chén cơm đầy ắp tình người trong tháng ngày gian khổ của tuổi thơ.
HOÀNG
HÔN XỨ NGƯỜI
Trời quang tiết chuyển ở
nơi đây
Lá vẫn xinh tươi dưới
nắng gầy
Mảnh đất thân tình tràn
sức sống
Thiên nhiên diễm lệ toả
màu mây
Say mùi dân chủ tha hồ
xướng
Dấn bước tự do khát vọng
đầy
Nỗi nhớ quê nghèo thêm
mạnh mẽ
Gìn lòng phấn đấu chẳng
khờ ngây!
Nguyễn Đắc Thắng
20151124
HOÀNG HÔN QUÊ TÔI
Hoàng hôn chìm đắm xuống quê đây
Lác đác đường xưa bóng dáng gầy
Sương giá phũ mờ trên mái lá
Cánh cò bay vội dưới chân mây
Thương thời thơ ấu, lòng hoài cảm
Nhớ thuở phồn vinh, dạ ngất ngây
Lưu lạc bao năm miền đất khách
Mong cho làng cũ sống vui
đầy...
Văn Thanh
THỂ
DỤC
Đời
người quý nhất nó nằm đây
Thể
dục rèn thân thoát nạn gầy.
Ló
dạng lên đồi chơi ngắm cảnh.
Chiều
tà xuống biển dạo xem mây
Giờ
ngày đều đặn hồn bay bổng
Năm
tháng liên hoàn xác ngất ngây
Sức
khỏe dẻo dai cơ bắp cứng
Không
đau chẳng ốm bạc thừa đầy.
Độc Hành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét