QUÊN
THÂN PHẬN
Mạnh Trương
Washington DC /USA
Đời người đôi lúc vướng
tai ương
Giông tố phong ba lắm
đoạn trường
Hạnh phúc, giàu sang như
bãi cát
Khổ đau, khốn khó tợ làn
sương
Đừng lo chướng ngại lan
đầu ngõ
Chớ chấp thị phi choán
góc đường
Cảm tạ Hoàng Gia luôn
khuyến khích
Xua tan phiền muộn chẳng
còn vương.
Như Thu
HOẠ:
NHỚ
Dẫu gánh nhân trần lắm cảnh ương!
Sẵn lòng hỉ xả chọn canh trường.
Phong ba tùng đứng nguyên cùng đất,
Bảo tố hoa cười vọng với sương.
Chân lý thương yêu - ngời ánh sáng,
Ươm mầm bác ái - đẹp con Đường…
Như Thu, làn điệu trao hương bút,
Qúi bạn, chân tình mãi vấn vương!
Đức Hạnh
20.6.2014
SÀNG LỌC
Cao niên thất chí dễ gàn
ương
Xử sự xem như chốn hí
trường
Có lúc bốc đồng- trai
mới lớn
Nhiều khi nghiêm huấn-
cụ đầu sương
Đừng tin, thằng đốt
thường khoa mép
Chớ trách, người thông
ít chỉ đường
Cái đẹp muôn nơi đều vốn
quý
Xấu xa vất bỏ tốt nên
vương .
Hữu
Hảo
THÂN PHẬN
Học hành cứ lỡ dở ương ương
Mới tuổi mười lăm tạm biệt trường
Cấy lúa trồng lang thân giãi nắng
Chăn trâu đốn củi xác dầm sương
Dưa môn ló dạng quơ bờ suối
Rau má chiều buông hái dọc đường
Thân phận nghèo nàn thêm dốt chữ
Cu ly - thuở ấy lão còn vương
Độc Hành
TÂM SỰ HOÀNG GIA
Chân tình mấy vận tránh ương ương!
Mắc mớ chi đâu phải lụy trường
Sóng biển nhấp nhô nhòe nắng hạ
Mây trời lãng đãng nhoẹt mưa sương
Thuyền đang xé nước về hai ngã
Trăng đã xua mây đến một đường
Gia Hội thủ thường vui tuổi hạc
Ngoài tai to nhỏ - chẳng cần vương!
Trương
Văn Lũy
TRỜI ĐỊNH
Bây chừ người dại kẻ ương ương
Thuở trước cùng chung một mái trường
Được phước thân này nằm võng mát
Vô phần kiếp ấy ngủ màn sương
Chị vui giọng hát câu quan họ
Em khổ vần thơ điệu luật đường
Giàu có sang hèn trời đã định
Từ hàng dân giã tới quân vương
Trần Ngộ
THANH
THẢN
Sa
cơ thất thế, mới ương ương
Ngã
ngựa phơi thân giữa chiến trường
Năm
tháng lên rừng lo xới rẩy
Ngày
đêm leo núi chịu nằm sương
Cùng
vui nhân thế muôn ngàn lối
Cũng
thú thanh tao mọi nẻo đường
Thanh thản từ đây trong cõi tạm
Nợ nần đoạn tuyệt, chẳng sao vương!
Người Nay
NGẪM MÌNH
Ngẫm mình dở dở lại ương ương
Uẩn
khúc bao nhiêu, bấy đoạn trường
Dầm
dãi một đời cùng gió nắng
Chan
hòa trọn kiếp với mưa sương
Danh
danh lợi lợi bao nhiêu lối
Nhục
nhục, vinh vinh đủ mấy đường!
Xa xứ
bây chừ nằm nghĩ lại
Tuổi già chưa đứt sợi tơ vương
CHỚ NGẠI VƯƠNG
Giữa chốn trần gian lắm oái ương
Không may vấp phải chuyện oan trường
Nhiều khi nếm mật từng cay đắng
Lắm lúc nằm gai trải lạnh sương
Kẻ xấu ghen tuông ngăn mọi nẻo
Người hèn đố kỵ chặn muôn đường
Anh em Hoàng hội luôn tin tưởng
Vững bước mà đi chớ ngại vương.
Hoàng
Từ
TÌNH THI HỘI
Hoàng gia thi hội giống
uyên ương
Chung sống bên nhau mấy
dặm trường
Dào dạt thơ ca như sóng
biển
Nhẹ nhàng tình cảm tựa
màn sương
Đôi phen giông bão cùng
xen lối
Những lúc gió mưa lại
cản đường
Hờn giận thương đau ta
gắn bó
Chuyện buồn vụn vặt cớ
sao vương.
Trần Văn Hạng
VUI CẢNH THANH BẦN
Đừng trách ai kia sao dở
ương
Bỗng dưng lìa bỏ chốn
quan trường
Lên rừng cày cuốc trên
nương rẫy
Xuống biển lưới chài
trong gió sương
Mặc kẻ bon chen lo vạn kế
Kệ người toan tính nghĩ
trăm đường
Dù nghèo nhưng trí luôn
thanh thản
Nhìn cảnh giàu sang
chẳng vấn vương.
Sông Thu
CÙNG NHƯ THU
Ở đời ai chẳng gặp
tai ương
Đâu biết khổ đau mấy
dặm trường!
Sáng sớm tung tăng
trong nắng hạ
Chiều tàn lạc lỏng
giữa đêm sương
Niềm tin vẫn giữ
hoài tâm trí
Hạnh phúc còn treo suốt
nẽo đường
Những kẻ chua cay lời
rắn độc
Ngoài tai bỏ mặc,
chớ thèm vương!
Thy Lệ
Trang
TỰ TRÀO
Chạy đâu cho khỏi gặp
vần "ương" ?
Chữ nghĩa lơ mơ bởi
trốn trường
Lúc nhỏ ham chơi
thường bỏ học
Nay già muốn
nghỉ phải dầm sương
Bôn ba mấy thuở
chưa nên chuyện
Bương chải bao phen đã
hết đường
Thôi thế thì thôi đành
bỏ cuộc
Bỏ rồi vẫn thấy nợ còn
vương.
Thục Nguyên
THÓI THƯỜNG Ở ĐỜI
( Tư tưởng Lão Tử)
Trường đời nhiều lúc lắm oan ương
Cuộc sống phong trần chốn hoạn trường
Ích kỷ ghen tuôn đồ cát bụi
Lợi danh vô lại thứ màn sương
Đói nghèo không thích người thông lối
Ngu dốt chằng ưa kẻ thạo đường
Tán tận lương tâm không hóa được
Ai người sinh sự tránh đừng vương.
Võ Đình Cử
NHỚ LẠI
Ngày xưa kết nghĩa mối uyên ương
Nhằm thưở đao binh giục chiến trường
Ngày lội rừng thâm da phỏng nắng
Đêm chăm vọng gác mắt mờ sương
Một lần về phép ngang qua ngõ
Vài dịp gặp nhau đón giữa đường
Tình nở vuông đầy trong hạnh phúc
Trăm năm tiếp nối ấm tơ vương!
Cao
Bằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét