TRĂNG NGỦ
Nàng Nguyệt mơ màng, dưới gốc đa
Gió ơi ! Thổi mạnh vén mây ngà
Khuôn vàng hé mở, tim hồi hộp
Gò ngọc vơi đầy, mắt liếc xa
Háo hức tao nhân, thơ thức dậy
Dùng dằng quân tử, mộng bay qua
Thợ trời khéo vẽ chi nên cảnh…
Để khách đa tình nhớ Nguyệt Nga.
Đức Hạnh
Gió ơi ! Thổi mạnh vén mây ngà
Khuôn vàng hé mở, tim hồi hộp
Gò ngọc vơi đầy, mắt liếc xa
Háo hức tao nhân, thơ thức dậy
Dùng dằng quân tử, mộng bay qua
Thợ trời khéo vẽ chi nên cảnh…
Để khách đa tình nhớ Nguyệt Nga.
Đức Hạnh
HỎI HẰNG NGA
Gọi điện lên trời hỏi thử chăng
Cớ sao tròn, khuyết hởi cô Hằng?
Hay là lúc giận rời cung Quảng
Có phải khi buồn vắng bóng trăng
Hạ giới người trần hay trách cứ
Thiên đình chú Cuội hổng ga lăng!
Cho nên đêm sáng, đêm mờ ảo
Để ngọn đa sầu, chẳng nói năng.
Gọi điện lên trời hỏi thử chăng
Cớ sao tròn, khuyết hởi cô Hằng?
Hay là lúc giận rời cung Quảng
Có phải khi buồn vắng bóng trăng
Hạ giới người trần hay trách cứ
Thiên đình chú Cuội hổng ga lăng!
Cho nên đêm sáng, đêm mờ ảo
Để ngọn đa sầu, chẳng nói năng.
NHỚ MỘT NGƯỜI
(Tuần hoàn bất tận thi)
Nơi xưa ai đứng ngắm mây trôi
Trôi dạt về đâu? Một mảnh đời!
Đời trải lá vàng phơi biển nhớ
Nhớ trao duyên thắm dệt ngàn khơi
Khơi vườn kỷ niệm tình thêm đẹp
Đẹp cảnh duyên nồng mộng chẳng vơi
Vơi nỗi sầu thương vương ngấn lệ
“Lệ hồng” sông hát nhớ đôi nơi…
20/06/2014
Đức Hạnh
HOẠ:
VIẾT CHO PHƯỢNG
Nơi xa, người tựa lục bình trôi
Trôi nổi lênh đênh giữa biển đời
Đời đẩy hoa buồn xuôi vạn nẻo
Nẻo về lá úa dạt trùng khơi
Khơi dòng tâm sự, sầu chưa cạn
Cạn nước trường giang, lệ khó vơi
Vơi chút niềm đau trong tiế́ng khóc
Khóc nàng, xác phượng ngập ngàn nơi!
Thy Lệ Trang
NHỚ MỘT NHÀ THƠ
Nơi nhà thơ mến thả hồn trôi
Trôi giữa tình quê giữa chuyện đời.
Đời sáng “ Hương xuân “ thoang thoảng gió *
Gió “Đêm hải đảo “ dập dềnh khơi. *
Khơi “ Tình thi hữu “ vui mà họa *
Họa “ Mộng bồng bềnh “ nhớ chẳng vơi. *
Vơi sao cho được điều mong muốn
Muốn cùng người ấy sống chung nơi !
Trần Như Tùng
* Những từ trong ngoặc kép là đề bài thơ của Đức Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét