MƯỜI MỘT ĐOÁ QUỲNH HƯƠNGNhư Thu
Anh Chị Em thương mến,Người bạn đời của Như Thu rất yêu thiên nhiên, thú rừng, cây cỏ và hoa đủ loại, nhất là hoa Quỳnh. Thấy ảnh chịu khó chăm hoa nên Như Thu mới làm thơ tặng anh và cũng có ý chia xẻ với anh chị em cho vui.Không ngờ chỉ ít ngày sau Như Thu nhận nhiều thơ hay của anh chị em gửi tặng rất tuyệt vời! Chao ôi vui quá!Mấy bữa nay, sau khi xem lại các bài thơ tự nhiên trong lòng Như Thu dâng lên niềm xúc động và mắt dường như cay cay...Đây không phải lần đầu tiên Như Thu được anh chị em tặng thơ đâu, rất nhiều và nhiều lắm!Tuy nhiên kỳ nầy đặc biệt hơn là có vừa thơ cảm tác và cả thơ họa cùng lúc. Không biết diễn tả thế nào nữa, thôi thì Như Thu mời anh chị em và các bạn hãy dừng chân ghé vào đọc những lời cảm nhận ghi từ đáy lòng Như Thu nhé!Mở đầu anh Trịnh Cơ đã viết giùm ông xã Như Thu "CÁM ƠN VỢ HIỀN" nghe mát cả lòng. Anh bày tỏ niềm đam mê hoa Quỳnh của ông chồng, chẳng ngại chăm sóc hoa Quỳnh lúc về đêmQuỳnh Hương là một loài hoa quíĐược vén khéo nhiều trong mỗi đêmNhững ngày nắng đẹp thi sĩ đã đưa lên hình ảnh thật chính xác giống như tác giả ở cạnh nhà Như Thu vậy. Đó là: bón phân, cắt tỉa cành héo, tưới nước rồi ngắm hoa...đúng như inLuôn tay cắt tỉa nhánh cây giàCho thêm phân bón và rươi nướcCâu cuối tuy giản dị, nhưng đã gợi niềm thích thú khôn nguôiEm là hiền phụ, anh là tiên!Nếu phủ nhận là tự dối lòng, dối người, thế thì mong anh chị cho phép Như Thu nghĩ mình như vậy nha!Tiếp theo Như Thu xin giới thiệu thể thơ Song Thất Lục Bát của nữ sĩ Trần Lệ Khánh, tài tình lắm qua tựa đề EM LÀ MỘT NỬAChị đã viết dùm anh Hương, chỉ có ba từ mở đầu "Em yêu quý" sao nghe ấm lạ lùng!Hãy xem cặp song thấtEm yêu quý- rõ lòng anh quá!Từ rất lâu anh đã yêu hoaThích ghê nơi!Còn hai câu lục bát thì sao?Nắng buông trăng tỏa rung rinhBướm nghiêng cánh đậu cành mềm đung đưaChị đã gợi lên một hình ảnh vừa nên thơ, đáng yêu vừa dịu dàng, êm ả biết bao!Vào một đêm trăng sáng, chúng mình vai kề bên nhau thì thầm, vui ngắm hoa Quỳnh hé nhụy, anh cười hỏiEm thấy chăng? Quỳnh hoa cánh mỏngĐón trăng lên lồng lộng nở tươi...Trong thế giới bao la rộng lớn nầy, không phân biệt sang hèn, nam hay nữ đều có những thứ tình cảm như hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục (còn gọi là thất tình) tiềm ẩn trong tâm hay lộ ra bên ngoài. Vì vậy muốn đi tìm được một nửa cho mình, để nghe trái tim yêu hoà chung một nhịp thì không dễ chút nào, nhưng chị đã cảm nhậnChung tay san sẻ ngọt lànhEm là một nửa mà anh yêu vì...Yêu lắm người ơi!Có ai đã từng nghe tiếng BƯỚC CHÂN NAI bao giờ chưa nhỉ? Hãy cùng tác giả lắng nghe nhaÊm nhẹ chân nai bướcRồi đi theo chị ngắm hoa muôn màuMuôn sắc hoa đan cài
Gió nghiêng chao lả lướtCho đến khi ý và tâm hoà quyện, bỗng chợt hồn thơ tuôn chảy, vần thơ ngọt ngào, không ngần ngại nữ sĩ phóng bút tặng Như ThuTâm ý nở vần say...
Tặng bạn xa vời vợi..!Một bài thơ ngũ ngôn, bài thơ tuy ngắn nhưng chan chứa niềm thương yêu dạt dào!Vô vàn Cám Ơn chị Trần Lệ Khánh.Nếu như chị Lệ Khánh viết thay cho ông xã Như Thu, thì anh Thuyền Viễn Xứ đã tình nguyện nói lên tâm sự của Như Thu đó! Hãy lắng lòng nghe những vần thơ họa mà có lần Như Thu khoe với bạn hiềnChồng tôi bạn có biết không?Siêng năng cần mẫn nặng lòng yêu hoaChàng yêu hoa lắm không quản nắng mưaMặc cho trời dội cơn mưaCánh tay vẫn vững vẫn chưa nản lòngThi sĩ tuy ở phương xa vời vợi, hơn nửa vòng trái đất, nhưng sao mà lạ ghê, thấu hiểu tính tình anh Hương quá sâu sắc. Phải chăng do anh mỗi ngày chăm tưới cây cảnh, yêu quý hoa Quỳnh do từ cái tâm đơn thuần, không nghĩ ngợi?Tính chàng rất đổi vị thaGặp khi mưa bão mặn mà vẫn tươiCòn một điều rất ư là thú vị, không biết anh chị em có nhận ra không nào? Đó là câu cuối tác giả khen hoa thơm ngát, đồng thời anh đã viết hoa chữ HƯƠNG (cũng chính là tên của CHỒNG TÔI đó anh chị em ạ!)HƯƠNG thơm phảng phất càng thương mến chàng.Thi sĩ quả thật tài ba và khéo léo!Nữ sĩ Kim Oanh dễ thương ơi, chúng ta chưa hề gặp mặt, giọng nói cũng chưa hề nghe, chỉ quen biết nhau qua thơ văn. Vậy mà sao chị có cảm giác như mình rất gần và thật gần, nếu không thì tại sao ở hai câu đầu em đã hỏiAnh Hương có biết hay không?Chị Thu đắc ý trong lòng vì hoaCàng lạ nữa là em hiểu chị thấu đáo tường tận, vì sau khi gởi hình chị mới nghĩ làm thơ tặng ảnh. Vậy mà em cũng nhìn ra được, sao hay quá vậy em?Màu hồng cánh thật nhu hòaBèn đem khoe bạn thơ ra ngay liềnRồi bỗng dưng em biến anh chị thànhHoàng Tử Công Chúa đắm nhìn say sưatrong lòng rộn rã và vui vui lắm em ơi!Trong bài TÌNH ANH chúng ta thử xem còn có gì nữa không nhé! Kia kìa thấy rồi...Cùng nàng vũ khúc dưới mưaNhư tranh thủy mạc mộng chưa vừa lòngThật lãng mạn quá!Ôi đó chỉ là giấc mộng tuy ngắn ngủi nhưng sao đẹp thế! Tỉnh mộng nàng vội nhắc nhởGiật mình thầm nhắc gọi chồngMình ơi, ướt hết mời ông vào nhàXuân đi, hạ đến, thu sang rồi đông tớiBao mùa lá đổ thế mà vẫn tươiVà lúc nào vẫnHạnh phúc rạng rỡ môi cười.Bài họa có tựa QUỲNH THƯƠNG MỖI CHÀNG của tác giả Phan Tự Trí, chợt nghe một chút hãnh diện cùng ông xã. Anh Trí đã tiết lộ rằng ngoài Như Thu ra lại còn có một nàng thương mến ông xã Như Thu nữa, cũng may hoa nầy không biết nói, hihi...Nếu như thi sĩ không kể lại nỗi niềm thì có ai hiểu được tình hoa Quỳnh đã dành cho anh Hương phải không nào?Yêu làm sao khi biết dạ anh cũng tơ vò trăm mối nặng lòngNgổn ngang trăm mối bên lòng với hoaTrải bao năm tháng vất vả, bôn ba, không gì vui hơn mỗi tối gia đình quây quần bên nhau êm ấm, thuận hoàGiờ đây đầm ấm an hoàVào một đêm thanh vắng, say nồng giấc điệp, hoa Quỳnh thỏ thẻ cùng anhCó hôm Quỳnh bặt giấc tiênĐể ai vất vả, muộn phiền người xinhDịu dàng, từ tốn rồi lại nhắn nhủQuỳnh rằng nhờ cậy uy linhSắc hồng nay đã ưa nhìn hay chưa?Chao ôi thương cảm biết là bao, lúc màn đêm buông xuống, sương khuya lành lạnh, Quỳnh hồng đã khẳng địnhĐã bao hoa nắng cành sươngĐể bây giờ thấm Quỳnh thương mỗi...chàng.Bài họa NHÀ EM của nữ sĩ Thanh Hoà đã tạo cho Như Thu nhiều thích thú, hai câu mở đầu chị hỏi luôn cả với thiên nhiên rằngThiên nhiên có thấu tình không?
Ngày đêm chăm chỉ lòng vòng tưới hoaChung quanh vườn sóc nhiều lắm, chúng nhanh nhẹn leo trèo, phá phách. Thỉnh thoảng chủ vườn cũng bực mình, nhưng không hề bẫy sóc, mỗi khi thấy chúng, mình chỉ cần vỗ tay là chúng chạy mấtĐiền viên là thú đầu tiênDẹp sâu đuổi sóc tránh phiền cây xinhChị Thanh Hoà đoán thật chính xác và rất hợp ý. Khi mùa đông lạnh lẽo, anh Hương mang hoa Quỳnh đặt dưới hiên nhà. Nhìn dáng anh khệ nệ khiêng từng chậu, sao thương quá!!!Có đêm tội nghiệp ông chồng
E Quỳnh lạnh cóng rinh bông vào nhàNgày tháng dần trôi, hình như gian nhà trống trải hơn, chỉ có vợ chồng già tóc đã hai màu, khuya sớm cùng nhau bầu bạn, ôn thời xa xưa lần đầu hai đứa hò hẹn gặp gỡ, nhắc lại những kỷ niệm khó quên ngỡ như mới ngày hôm quaTưởng ngày tóc bạc như sương
Mình luôn sát cánh yêu thương em chàng.Ngoài cây cỏ, hoa lá, chim hót líu lo, lá khô xào xạc...thỉnh thoảng có vài chú nai hiền lành, thong dong gặm cỏ loanh quanh trước và sau khu vườn nhỏ nầy.Thi sĩ Như Thị đã đặt tên là VƯỜN NAI nghe rất bình dị, hiền hoà.Thường lệ vào mỗi sáng gia đình nai có chừng 5 thành viên hay rủ nhau ghé lạiVườn Thu mọc nẻo bình yênVà cũng không chút ngại ngần hay sợ sệt chiNai tung tăng bước an nhiên cùng ngườiThật êm đềm thơ mộng quá...Vào một ngày nắng nhẹ, gió hiu hiu, chúng ta hãy ngồi cạnh gốc cây, thở thật sâu rồi khép hờ đôi mắt, nghiền ngẫm lại hai câu thơChồi nứt trầm giữa lặng thinhNhư vườn chuyển pháp trang kinh đại từCảm nhận tâm an lạc hơn, có đúng không nào?Đâu có lạ lùng chi dù nơi rừng sâu hay phố thị, hãy hướng tâm đến cái đang làRừng nguyên sinh thuở hồng hoangGiữa phố thị vẫn mênh mang lạ lùngRồi ta sẽ mời nhauTrải yêu thương cõi vô cùng là đây.Mong rằng những dòng cảm nhận của Như Thu không làm thi sĩ thất vọng, nếu có điều chi sai sót xin vui lòng hoan hỷ nhé!Trong cuộc đời chúng ta có nhiều kỷ niệm, dĩ vãng gắn bó những chuyện vui buồn, yêu thương, giận hờn...nhưng nếu là quá khứ buồn đau thì không thể nào quên dù thời gian có trôi dần theo năm tháng.Có lẽ thơ của Như Thu đã khơi vào tim anh nỗi nhớ khôn nguôi, cho nên anh Bảo Trâm có lần hỏi EM CÒN NHỚ?Em đi còn có nhớ không?Ngày ngày anh vẫn ngóng lòng tưởng HoaTiếp theo hãy nghe thi sĩ tâm sự nhé!Bao năm cuộc sống bình hòaBão bùng giông tố vượt qua, vui liềnGia đình anh rất hạnh phúc bên vợ hiền, con thơ dại. Thời gian qua khá lâu, nhưng dĩ vãng ưu sầu như thước phim quay chậm luôn hiện ra trước mặt. Quá não lòng!!!Nhìn con trẻ say vùi trong giấc ngủ, vui cùng ý tưởng đơn thuần bao mộng đẹp, cuộc sống bình anNhìn con, con ngủ say sưaTưởng rằng đời lặng mộng đưa ru lòngNhưng mấy ai ngờ tai họa đã xảy đến đưa anh vào vòng lao lý, gia đình chia cách, cửa nhà tan nát...Bỗng nhiên tai họa chất chồngMười ba năm hận, chúng ta không nhàVợ hiền anh, là người phụ nữ chân yếu, tay mềm, nhưng cũngEm lo cày ruộng, thân nào còn tươiChua xót biết là bao!!!Tuổi thơ của các con anh thì sao?Các con cũng kém nụ cườiThay vì vui nhảy, lượm gom củi vườnÔi thương lắm con ơi!Từng ngày bươn chải kiếm sống nuôi dưỡng con thơ, không lời than trách, chị bôn ba tảo tần gian khó chịu đựng, không quản ngại nắng mưaDù mưa, dù nắng hay sươngNhưng có một điều lo âu lớn nhất của chị, chính là người cha của các con chị. Bao nhiêu câu hỏi chất chứa trong lòng, chị luôn thầm hỏi anh có khoẻ không? khi nào anh về đoàn tụ cùng gia đình?Nhưng chị ơi, chị làm sao biết được, ngày vui thì có nhưng dòng lệ tuôn trào, xót xa của người chồng bao năm dài bặt tin. Anh trở về, nhưng sự đoàn tụ không được kéo dài lâu, chị vội ra đi...Ngày anh trở lại mừng vuiNhưng em, Ai bỏ chôn vùi huyệt sâu.khiến anh phải thốt lên trong nghẹn ngàoTrời xa, đất cũng nơi đâu?Xin chia buồn cùng thi sĩ Bảo Trâm!Giờ đây Như Thu muốn giới thiệu HOA NỞ là bài họa của thi sĩ Lý Đức Quỳnh. Hai câu mở đầu thật dễ thương, có lần anh đã hỏiGió ơi có biết mây không?Mây đang hóa hạt mưa lòng tưới hoadễ thương lắm phải không nào?Lâu lắm rồi chúng ta chưa về quê, vậy mình hãy cùng nhau về làng quê thăm lại giàn bí bầu trĩu quả gió nhẹ đong đưaVườn quê mộc mạc yên hòaChung giàn vẫn bí bầu ra nối liềnNào dám mơ ước cao xa, gác mọi ưu tư, phiền muộnBình thường, chẳng tục mơ tiênTrên nhánh ưu phiền nở nụ cười xinhHãy nhìn những con sông hay trên mặt nước, có một loài hoa dại bềnh bồng trôi nổi cho dù bão táp, phong ba...Thương cho một kiếp phiêu linh khắp mọi miền, nắng mưa chẳng ngại gì, lục bình ơi!Lục bình dẫu kiếp phiêu linhđôi lúc ước ao dừng chân ở một nơi, nhưng mãi mãiNổi trôi ngày một mắt nhìn nhặt, sưaXuôi ngược trên những nẻo đường bao tháng năm miệt mài, gian nan vất vả trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đôngĐường trần dãi nắng dầm mưaước một lần gặp gỡ cùng bạn thân, nhưng sao khó thế!Xuân xa xôi quá, ngại chưa hẹn lòng.Một chút bồi hồi!!!Đố ai đếm được có bao nhiêu loài hoa trên thế gian nầy? Khó trả lời lắm phải không? Tuy nhiên dẫu là bao nhiêu đi chăng thi sĩ Song Quang chỉ yêu mến HAI LOÀI HOA mà thôi. Đó là hoa cây và hoa người, anh chị ơi chắc thú vị lắm phải hôn?Hãy nghe anh tâm sự đâyEm ơi! có biết hay không?
Đời anh nặng nợ bởi lòng yêu hoa?Anh thổ lộ tấm chân tình, rất thiệt thàHoa người yêu bởi dịu hòa
Hoa cây vì bởi mượt mà bên hiênnhưng rồi tác giả cũng hơi phân vân??Hỏi rằng ai sẻ ưu tiên?Sau khi đắn đo, suy nghĩ rồi anh mạnh dạn trả lời ngayNhìn hoa anh nhoẻn miệng cười
Yêu hoa, anh chắc hoa người yêu hơn!Anh chị ơi! không còn nghi ngờ chi cả, rất rõ ràng qua hai câuHoa cây im lặng trong vườn
Hoa người biết nói: "Em thương mình chàng"Như Thu biết ngay mà, anh Song Quang đã chọn ai rồi nên vộiAnh hôn lên nhẹ tóc nàng
Hoa tình nở muộn lại càng đáng yêu!càng đáng yêu quá đi thôi!!Chỉ với câu mở đầu của nữ sĩ Minh Thúy cũng chứng tỏ rằng nàng rất yêu hoa QuỳnhQuỳnh ơi! yêu quá rõ không?Chúng ta thử xem tiếp theo tác giả muốn gửi gắm trong bài thơ YÊU QUỲNH như thế nào nhé!Người ơi! hãy trông kìa ai đãNâng niu từng cánh đem lòng dâng hoaMỗi ngày chăm sóc tỉa lá nâng niu...bất chợtNhìn em như một nàng tiênđể rồi cảm nhận rằng cuộc đời sao mà tươi đẹp và đáng yêu thế! Mọi phiền não đều tan biến, lòng an lạc biết là bao!Cho đời thanh thản tan phiền đẹp xinhChưa hết, tác giả còn mang đến cho chúng ta những vần thơ êm đềm, thoang thoảng hương QuỳnhThân Quỳnh mềm mỏng kiêu saMùi hương nhè nhẹ đậm đà sắc tươiCó một ngày đẹp trời giữa khu vườn rực rỡ hoa thơm, nắng trải lung linh cành cây, bụi cỏ, chim muôn ríu rít, đàn bướm vờn quanh, bọn sóc rượt đuổi cùng nhau. Không ngại cảnh trí bên ngoài chi phối, anh chỉ biếtHôn em mắt đắm môi cườiThật lãng mạn vô cùng!Thôi nhé hãy thông cảm, đồng tình và giữ im lặng...hỡi các bạn nhỏ của tôi ơi!Nai vàng, sóc nhỏ đùa chơi chung vườnĐây là một hình ảnh quá tuyệt vời phải không anh chị?Anh Chị Em thương mến,Ban đầu Như Thu dự tính mỗi bài chỉ chọn ra từ hai hoặc ba câu thôi, nhưng khi viết xong, đọc kỹ lại thấy chưa vừa ý, rồi chọn tiếp, sau đó lấy thêm ít câu cho mỗi bài nữa mới ưng lòng.Nói thật nha, các thi sĩ trong bài viết nầy cũng có trách nhiệm một phần, do bởi vần thơ quá mượt mà, hình ảnh linh động, sắc màu tươi sáng và một chút man mác buồn...thế nên bài cảm nhận dài cũng đúng thôi.Như Thu trộm nghĩ mình đã vận trí, chọn lọc, thời gian ghi chép... nên rất mong anh chị vui vẻ đón nhận, nếu như được anh chị góp thêm ý kiến, càng quý hơn! Tiện đây Như Thu xin gửi lời cám ơn tất cả anh chị em đã trao trọn tình cảm nồng nàn tặng Như Thu từ bấy lâu nay.Mến chúc đại gia đình luôn vui khỏe, thân tâm an lạc!Thương lắm thay!!!
Như Thu5/5/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét