THU-THỜI GIAN
Vạt nắng nghiêng nghiêng vàng rót
xuống
Rừng thu man mác chốn cô liêu
Phải chăng lá rụng mùa hiu hắt
Là để cành ươm lộc diễm kiều.
Gió quạnh bờ sương chừng lắm nỗi
Đời hoang lối mộng biết bao nhiêu.
Ta dừng chân giữa hồn hoa cỏ
Lòng đếm thời gian... nhớ một chiều!
South Dakota, 10.2017.
MẶC PHƯƠNG TỬ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét