DUYÊN TÌNH
Canh dài giọt lệ lặng thầm rơi
Thơ viết bao đêm đã cạn lời
Thuyền dạt xa bờ ngoài dặm thẳm
Buồm dương khuất bóng tận trùng khơi
Thềm xưa bến mộng nguyền chung lối
Gác lạnh trăng thề ước trọn đôi
Có phải duyên tình do định mệnh
Bây chừ hai đứa ở hai nơi
MỰC ĐEN ĐÈN SÁNG
Muốn được mười phân vẹn cả mười
Chuyên cần học hỏi gắng người ơi
Nuôi tâm thanh tịnh đừng phiền não
Dưỡng trí bình thường sẽ thảnh thơi
Lắm kẻ công thành nhờ luyện tập
Ít ai danh đạt sống buông lơi
Mấy đời gần mực trông cho sáng
Đuốc tuệ năng khêu chiếu rạng ngời
Trần Ngộ
(Lâm Đồng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét