DUYÊN NỢ
(Thể thơ Liên châu)
Một lòng duyên nợ với dòng sông
Cô lái đò xưa vội lấy chồng
Bến hẹn còn vương lời sông nước
Trăng thề sâu nặng buổi chờ trông
Người đi bỏ lại sầu thương nhớ
Kẻ ở mang theo cảnh lạnh lùng
Gạt lệ ! người ơi rằng phận số
Trọn đời gắn bó mối tình chung
Liên châu:
Tình chung em trọn nghĩa tào
khang
Đạo lý trăm năm chuyện đá vàng
Trọn đạo vai mang làm phận thiếp
Nâng niu dạ thắm đẹp tình chàng
Bấy thu chầy dạt dào trăng nước
Bao hạ trắng nồng đượm xóm làng
Mưa nắng chẳng sờn lòng hiếu thảo
Mừng thay sương gió thuận không gian.
Lê Chí Phóng
(Nhà thơ Thanh Phong, Câu
Nhi, Quảng Trị)
ĐỊNH MỆNH
Đò chiều trể chuyến đã sang sông
Lỡ dỡ tình em chuyện vợ chồng
Cô lái ngày xưa đành lỗi hẹn
Khách về độ ấy cứ ngồi trông
Phương xa ai đó quên thề ước
Chốn cũ kẻ đang mãi kiếm lùng
Có phải do trời hay định mệnh
Để rồi hai đứa gánh sầu chung
Liên châu:
Sầu chung lâu cũng hoá an khang
Gạt nỗi niềm riêng đắp mộng vàng
Ngự cảnh danh gia mừng phận thiếp
Leo thềm vọng tộc tiếc duyên
chàng
Ở ăn hoà hiếu yêu thân quyến
Đối xử hiền ngoan mến xóm làng
Phu phụ trăm năm gìn trọn đạo
Vui cùng hạnh phúc với trần gian
Trần Ngộ
(kính hoạ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét