NỖI NHỚ CHƯA VƠI...
Thể Lộc Lư.
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Chỉ nhắc tên thôi cũng ngậm ngùi!
Phím lạnh,tơ chùng... giòng lệ ứa...
Sông sầu, hờ hững...cánh hoa rơi
Trăng non lơ lững treo đầu núi
Mây trắng bơ vơ lạc cuối trời
Đâu biết lần đi là đã mất
Đường về quê cũ qúa xa vời!
Cuộc sống nhân sinh lắm đổi dời
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Trăng thanh Châu Thới: khuôn huyền ảo
Nắng sớm Đồng Nai nét tuyệt vời
Trần Thượng... xôn xao tà áo trắng
Ngô Quyền rộn rã bước chân vui
Biết bao kỷ niệm thời thơ ấu
Như mãi theo em suốt một đời
Một đàn áo trắng nhởn nhơ chơi
Cười nói, reo vui một góc trời
Tân Bửu niềm thương còn chất chứa
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Trường làng một thuở hồn xanh biếc
Trang sử ngàn năm mộng sáng ngời
Tiếng sóng Bạch Đằng Giang lộng gió
Đưa thuyền dân tộc sớm ra khơi.
Mười bốn hay mười lăm đó thôi
Tình yêu đã chiếm trái tim rồi
Trang thư anh ép nồng hương bưởi
Ánh mắt em trao đẹp nụ cười
Đông Bắc tuyết sương dù lãng đãng
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI
Tiếng ai đùa nói trong xa vắng...
Chua xót, men sầu ngập đắng môi!
Ngàn trùng cách biệt... hỡi người ơi...
Mới đó mà nay tóc bạc rồi !
Có phải thu vàng đang trước ngõ?
Hay là gió bấc đã bên đồi?
Trang Sinh, ngơ ngẩn vầng mây khép
Hồ Điệp, sững sờ giọt lệ rơi
Góp mảnh trăng tàn ôn chuyện cũ
BIÊN HÒA NỖI NHỚ VẪN CHƯA VƠI!!!
Thy Lệ Trang
Massachusetts
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét