Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

CỬA THIỀN MÔN, MỘNG ĐỜI, THƯƠNG LẮM QUÊ MÌNH- Trần Ngộ


CỬA THIỀN MÔN

Cửa nào an lạc sánh thiền môn ?
Sắc tức thị không chẳng trắng hồng
Lưỡi động thi phi lìa tứ cú
Khẩu khai tội phước tuyệt phi ngôn
Đối soi pháp tướng do duyên hợp
Quán thấu chơn như tánh thể đồng
Bụt dạy thân người là giả tạm
Có chi trường cữu để cầu mong                  



MỘNG ĐỜI

Gần bảy mươi xuân vẫn đợi chờ
Mộng đời còn đẹp tựa như mơ
Gió lay rèm phượng hương nhài thoảng
Sương giọt hiên khuya cửa khép hờ
Thu lạnh mặt hồ soi bóng nguyệt
Mưa nhuần đáy núi nhả hồn thơ
Ông chài gác mái nhìn sông nước
Man mác trời mây dạ thẩn thờ ...!
                         Trần Ngộ


THƯƠNG LẮM QUÊ MÌNH
Họa HẠ NHỚ của Trương Văn Lũy

Thương lắm mình ơi quê mẹ xưa
Nam lào nóng rát gió theo đưa
Hè qua thiếu nước khô vườn chuối
Nắng lại vơi sương héo vạt dừa
Tôm cá phơi râu chờ mãn hạn
Ôc sò lộ yếm   đợi ngày mưa
Trời xanh có thấu sinh linh khổ
Trút tạm đôi cơn để cứu mùa

                     Trần Ngộ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét