ĐÀ LẠT NHỚ NGƯỜI
Mù mịt sương giăng núi tiếp đồi
Tình ta theo khói gió buồn trôi
Nhớ người thấp thoáng bên thông lạnh
Khỏa lấp niềm riêng trắng khoảng trời
Một tiếng chim bay vù cảnh đẹp
Ẩn trong ngàn lá sắc xanh ngời
Dựa non hè đẹp nghe chiều xuống
Lượm được vần thơ lại nhớ người
Chân Diện Mục
THÀNH PHỐ SƯƠNG MÙ
Sương giăng phủ kín khắp nương đồi
Đà Lạt mơ màng năm tháng trôi
U tịch Trúc Lâm lòng hướng Phật
Lang Biang vòi vọi núi ngang trời
Đồi thông Hai Mộ tình ai oán
Thung lũng Tình Yêu cảnh rạng ngời
Thành phố sương mù bao quyến rũ
Lâm Viên luôn mãi đẹp lòng người
Quên Đi
LANG BIANG
Ai hoài thương cảm tượng trên đồi
Chung thủy khối tình vạn kiếp trôi.
Sống cảnh oan khiên đời cách ngã
Thác nơi cực lạc mệnh chung trời.
K’lang ơi, cùng thiếp tình son sắt
H’biang hỡi, bên nhau nghĩa rạng ngời.
Truyền thuyết thời gian còn sống mãi
Nghìn thu buốt nhói trái tim người.
Hải Rừng
Ngày 8.6.2014
ĐỈNH LANG BIANG
Lệ tuôn tỏa khắp đỉnh non đồi
Máu chảy hòa sương tuyết vỡ trôi
Tô thắm ngàn thu trên chóp núi`
Bay cao muôn dặm tận bầu trời
Mối tình sâu đậm liền che chở
Phận nghĩa thủy chung sáng tỏa ngời
Chàng nguyện không rời H'biang trọn kiếp
Thiếp luôn một dạ với K'lang người
9-6-2014
Võ đình Cử
MỘT CHUYỆN TÌNH
Theo cha vượt suối với băng đồi
Phận liễu xuôi dòng nước cuốn trôi
Lồng lộng vó câu mờ bóng nhạn
Phất phơ lông ngỗng trắng khung trời
Yêu chồng- một kiếp hoa tan tác
Tiếc vợ- ngàn năm giếng sáng ngời
Tṛọng Thủy, Mỵ Châu còn sống mãi.
Tình xưa rung động biết bao người
Thy Lệ Trang
THỬ HỎI
Chưa có cơ duyên lội suối đồi
Đành buông cảm hứng lững lờ trôi
Biết đâu gặp gỡ người trong mộng
Để khỏi vấn vương kẻ cuối trời
Yêu vẫn đắm say dù lận đận
Tình tuy cách trở mãi xanh ngời
Đôi đường, đôi ngã ai mong đợi?
Ai ngóng, ai trông thử hỏi người?
Thục Nguyên
SỰ TÍCH LANG BIANG
Ái tình vương vấn giữa lưng đồi
Dòng tộc đôi bên – cứ thả trôi
Muốn rẽ duyên chàng ra góc biển
Mong đày phận thiếp đến chân trời
Rời làng chung bóng cùng sao rạng
Xa bản kề vai dưới nguyệt ngời
Mãi mãi bên nhau đời vĩnh kết
Tim tan máu chảy vẫn hai người
ĐỘC HÀNH
Bài xướng
LANG BIANG
Máu lệ ai tuôn khắp núi đồi
Biến thành sương khói mịt mù trôi
Nhuộm hồng giải đất trên triền dốc
Phủ trắng không gian dưới cổng trời
Số phận trớ trêu dù buốt nhói
Mối tình chung thủy vẫn trong ngời
K'lang chàng hỡi, ngàn muôn kiếp
Hồn thiếp H'biang mãi cạnh người.
Phương Hà
( tháng 5/2014 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét