Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

VÀO THU- Xướng họa của THỤC NGUYÊN và thi Hữu

VÀO THU- THỤC NGUYÊN




HỌA: CAO BỒI GIÀ- PHAN TỰ TRÍ- NHƯ THU- SÔNG THU-



NS- TRẦN NHƯ TÙNG- THY LỆ TRANG- LÝ ĐỨC QUỲNH-LIÊU ĐÌNH TỰ





VÀO THU



Anh Hạ chưa vơi phút ngỡ ngàng
              
Nàng Thu dìu dịu đã vừa sang   
         
Êm đềm nhẹ tỏa hơi sương lạnh    
      
Vô ý làm rơi chiếc lá vàng

Gió vẫn im lìm ngoài ngõ vắng  
                    
Mây còn lững thững cuối đồi hoang    
    
Ô hay, có phải mùa đang chuyển ?

Sao thấy trong tim chút rộn ràng ?   
               
Thục Nguyên




BÀI HỌA:



SẦU THU



Đã mặc thời gian chẳng ngó ngàng


Nào hay lững thững đã thu sang


Dạ lòng tựa nhủ quên đời trọc


Trời đất như đua nhuốm sắc vàng


Ôi hỡi cảnh người đều héo  thắt


Ô hay cây cỏ cũng tàn hoang


Gió đưa nhẹ lắm mà như …buốt


Đâu cớ nguồn chi mãi …cột ràng!


CAO BỒI GIÀ


08-09-2016




BỨC HỌA BỜ AO


Lặng lẽ bờ ao lão cói ngàng  
            
Đứng rình lũ tép ngẩn ngơ sang  
          
Nhớ sao bụng phưỡn chòm lông trắng 
         
Quên cả lưng phơi trộ nắng vàng

Cỏ ngập băn khoăn tìm chép lạc
                      
Lòng đầy nuối tiếc ngóng tràu hoang 
       
Chim ơi chớ để mất rồi tiếc 

Muốn giữ tình lâu nhớ chịu ràng !


Phan Tự Trí





CÙNG HỌA:



VẪN ƯỚC…


Đứng đợi từ lâu chẳng ngó ngàng!


Thôi đành đếm lại dấu chân hoang


Canh tàn dạ nhắc nên buông xả 


Trăng tỏ hồn mơ sớm buộc ràng


Chú rể ân cần mời khách đến


Xe hoa nhộn nhịp đón nàng sang


Bao năm tơ tưởng về thôn ấy


Vẫn ước cùng ai mộng đá vàng.


Như Thu




 NẶNG GÁNH TƯƠNG TƯ



Vẫn đợi mà ai chẳng ngó ngàng


Xuân tàn hạ úa đến thu sang


Mai trao, phượng tặng....đà khô quắt


Cúc gởi, sen đưa...sẽ héo vàng ?


Đò mãi luyến lưu bờ bến cũ


Nước đành trôi nổi bước chân hoang


Bao giờ thuyền nhổ neo khua mái


Để kết cùng sông mối buộc ràng ?


Sông Thu





THU SANG



Sáng nay mở cửa …đón Thu sang


Em đứng chờ anh …ngắm  cúc vàng


Trước ngõ đàn chim đang ríu rít


Ngoài sân ong bướm lượn chàng ràng


Lâng lâng nắng ấm còn vương vãi


Hờ hững  hồn mơ chẳng ngó ngàng


Có lẽ tiết trời đang trở lạnh


Cỏ cây xơ xác ngỡ vườn hoang?


N.S.





CHỈ NGẠI NÀNG THU



Thì cũng như ai tập ngó ngàng


Heo may lành lạnh bám nhau sang.


Trên trời ta thích làn mây trắng


Dưới đất ta yêu đám cá vàng.


Vào tiệc ta thường ưa chớp nhoáng


Ra đường ta lại khoái huênh hoang.


Nàng Thu quả thật tươi duyên lắm


Chỉ ngại rồi ra bị buộc ràng.


Trần Như Tùng




MỘT THOÁNG ... HỜN THU...



Tình dẫu xa xôi...vẫn buộc ràng


Bao mùa thu chết ngậm ngùi sang


Sương tan nhè nhẹ...vườn hoen trắng


Gió thổi hiu hiu...lá úa vàng


Thuyền mộng ơ hờ neo bến vắng


Chim rừng lạc lõng gọi chiều hoang


Người ơi ! nếu có duyên tìm lại


Ắt hẳn nhìn nhau...ngỡ với ngàng !!!


Thy Lệ Trang




HOÀI THU



Từ thuở em đi,chẳng ngó ngàng


Để màu thu quạnh nhuộm mùa sang


Lòng như viễn xứ nhiều mây trắng


Trí tựa thâm sơn thiếu nắng vàng


Lặng lẽ sầu lên ngoài ngõ vắng


Âm thầm nhớ gọi giữa trời hoang


Trùng khơi sóng đuổi,tình xa ngái


Khó hẹn lòng vui đón rỡ ràng !


Lý Đức Quỳnh
  



THU VỀ !



Heo may pha lẫn chút ngơ ngàng


Có phải thu về báo mộng sang


Nhè nhẹ gió đưa nhành cúc biếc


Dịu dàng lá rụng sắc hoe vàng


Dậy niềm thổn thức chiều se lạnh


Cảm luống âu buồn cảnh tịch hoang


Tiềm thức trào dâng trong luyến nhớ


Lòng thêm rối rắm tựa tơ ràng.


Liêu Đình Tự


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét