Tác giả Huy Vụ |
HỌA THƠ NGUYỄN KHÁNH CHÂN
TỰ CẢM
(Bài xướng)
Hồng trần vốn dĩ sắc như không
Cuộc sống xin nhau ở tấm lòng.
Ai ghét ai chê thì cũng mặc
Người thương người quí thỏa tình…xong.
Tìm vui trọn kiếp cùng phong nguyệt
Chẳng thẹn một đời với núi sông.
Danh lợi phù dung như cát bụi
Hình hài nhân thế - tiếp hư không.
Nguyễn Khánh Chân
TỎ LÒNG
(Bài họa)
Bạn về nơi ấy nhớ nhiều không
Biết mấy trùng khơi khó tỏ lòng.
Hai chữ đá vàng coi đã nát
Đôi lời thệ ước thế là xong.
Muốn thăm ngại nỗi xa ngàn núi
Toan viếng e là cách vạn sông.
Đất khách tháng ngày ai có thấu
Đêm trường tỉnh giấc thấy gì không.
TAN HỢP
Thế sự hợp tan lẽ rất thường
Trên đời ai gói trọn yêu thương.
Lưu Bình -Dương Lễ e huyền hoặc
Chung Tử - Bá Nha có điệu cường.?*
Vợ bạn bao người ưa tán thưởng
Văn mình lắm kẻ thích khoa trương.
Cái loa đầu ngõ rao giảng mãi
Thiên hạ chừng nao mới phú cường .
*Chung Tử Kỳ và Bá Nha là đôi bạn tri kỷ
NGẮM SẮC TI GÔN
Chuyện người vứt bỏ mối tình thơ
Ngắm sắc ti gôn dạ sững sờ.
Xót bậu ra đi se sắt mộng
Thương chàng ở lại nghẹn ngào mơ.
Một ngày để lỡ phai thề ước
Trọn kiếp làm cho dở cuộc cờ.
Lữ khách về qua vùng kỷ niệm
Trông mầu hoa đỏ khó lòng ngơ.
HV 24.10.18
Ngắm sắc ti gôn dạ sững sờ.
Xót bậu ra đi se sắt mộng
Thương chàng ở lại nghẹn ngào mơ.
Một ngày để lỡ phai thề ước
Trọn kiếp làm cho dở cuộc cờ.
Lữ khách về qua vùng kỷ niệm
Trông mầu hoa đỏ khó lòng ngơ.
HV 24.10.18
LÂU ĐÀI CÁT
Xây lâu đài cát biết bao công
Còn muốn tô son với điểm hồng.
Đôi trận sóng trào xô sạch hết
Một cơn mưa đổ xóa bằng không.
Ơi vầng trăng nọ sao bền chí
Hỡi dã tràng kia có nản lòng.
Bao kẻ miệt mài cơn huyễn mộng
Nợ đời đem trả biết bao xong.
HV 25/10.18
CÓ CHĂNG LÀ
Quê người lưu lạc bấy năm qua
Thế thái nhân tình ngẫm xót xa.
Bạn hữu bao người về với đất
Anh em mấy kẻ biệt ly nhà.
Miền chân cứ tưởng là đan lại
Chốn ảo và rồi mới vỡ ra…
Giấc mộng Hoàng Lương vừa sực tỉnh
Tri âm tri kỷ có chăng là…
“TRIỆU NGƯỜI QUEN CÓ MẤY NGƯỜI THÂN
KHI LÌA TRẦN CÓ MẤY NGƯỜI ĐƯA”
Vũ Thành An –Bài không tên số 4
KHÔNG TÊN
(Thtk)
TRIỆU câu thương xót cũng như thừa
NGƯỜI đã xa rồi biệt chốn xưa.
QUEN cảnh tha hương khi khắc vắng
CÓ buồn viễn xứ lúc chiều mưa.
MẤY lời chót lưỡi thành gian dối
NGƯỜI để đầu môi hóa lọc lừa.
THÂN xác một mai về cát bụi
KHI LÌA TRẦN CÓ MẤY NGƯỜI ĐƯA.
(Thơ vui)
Luật Đường tập tọe đã làm sao
Chia sẻ tâm tư chẳng dễ nào...
Khối bậc uyên thâm đành ghế thấp
Bao phường ấu trĩ thích ngồi cao.
Văn thơ ướm hỏi chừng bao cắc
Thi sĩ đồ xem giá mấy hào.
Cũng bởi vì yêu lên kiết cú
Quanh đời dặt dẹo rỗng hầu bao.
HV 25.10.18
Chia sẻ tâm tư chẳng dễ nào...
Khối bậc uyên thâm đành ghế thấp
Bao phường ấu trĩ thích ngồi cao.
Văn thơ ướm hỏi chừng bao cắc
Thi sĩ đồ xem giá mấy hào.
Cũng bởi vì yêu lên kiết cú
Quanh đời dặt dẹo rỗng hầu bao.
CHẲNG LẼ...
(Bài họa)
Cứ tưởng dăm vần đã tựa "sao"
Đường thi vạn nẻo chớ khinh nào
Quăng người "bất luận" ra lề nhỏ
Bỡ kẻ vô hồn ngự chốn cao
Nếu chỉ cho đầy câu ngũ độ
Thôi thà để cạn nghĩa đôi hào
Ngàn năm mãi đó lời châu ngọc
Chẳng lẽ đem vùi ngập mấy bao?
Đường thi vạn nẻo chớ khinh nào
Quăng người "bất luận" ra lề nhỏ
Bỡ kẻ vô hồn ngự chốn cao
Nếu chỉ cho đầy câu ngũ độ
Thôi thà để cạn nghĩa đôi hào
Ngàn năm mãi đó lời châu ngọc
Chẳng lẽ đem vùi ngập mấy bao?
Nguyễn Gia Khanh
GIÁC NGỘ
(Triệt hạ)
Trầy trật luật niêm biết chẳng thà…
Thơ Đường đeo mãi ngẫm thì ra…
Văn mình vạn thế hình như vưỡn…
Vợ bạn ngàn năm cứ gọi là…*
Mới biết tình đời đâu phải nó…
Cho hay thế sự dẫu rằng ta…
Vài câu bộc bạch thầm mong sẽ…
Tưởng sớm ngộ ra ấy vậy mà…
HV 27/10/18
*Do câu : “Văn mình vợ người”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét