Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

THƠ XƯỚNG HỌA DƯƠNG QUÂN- THY LỆ TRANG




Bài xướng

Viễn Du

Ta hẹn Nàng Thơ chuyến dạo chơi
Miền xa chẳng thấy dấu chân người
Đường hoa- thảm ngọc- thềm mây rụng
Lầu tuyết- màn sương- nhã nhạc rơi
Em- Gót son nghiêng thành đá cổ
Suối- Dòng xanh lộng bóng trăng ngơi
Bỗng dưng- mắt biếc tràn hư ảnh
Thôi đã lạc đường ! Cố quận ơi!
                               
Dương Quân

Bài họa

Tình Ơi

Xa rồi ngày tháng bước rong chơi
Từ thuở lều thơ vắng bóng người
Bấc lụn- dầu hao... ngơ ngẩn khóc
Đêm tàn- tóc rối...lạnh lùng rơi
Sông còn tiếc mãi vầng mây rạng
Núi vẫn mơ hoài ánh nguyệt ngơi
Bàng bạc miền Đông trời tuyết phủ
Ngậm ngùi, chua xót lắm...Tình ơi !
                             
Thy Lệ Trang

HỎI BẠN NGÀY XUÂN

Hỏi bạn: Xuân về đấy phải không?
Sao nghe se thắt ở trong lòng
Quê hương bên ấy còn xa thẳm
Đất khách phương này mãi nhớ mong
Chén rượu quan hà đà uống cạn
Vần thơ hờn tủi ghép chưa xong
Quanh đây chẳng có mai vàng nở
Chỉ thấy bao la tuyết mịt mùng.

Hỏi bạn:" Hà phương tri kỷ khứ?
Bóng ai tha thướt giấc xuân nồng ?"
                                 
Dương Quân

Bài họa:

THƯ XUÂN

Em rằng : Xuân đến cũng như không!
Vườn cũ xác xơ, lạnh buốt lòng
Đất mẹ muôn trùng còn mãi tiếc
Quê người vạn dặm có hoài mong?
Tình trao một thuở...tình chưa trọn
Thư viết trăm lần...viết chửa xong
Cách trở hai đầu...chung nỗi nhớ...
Thương anh- chua xót cảnh đơn mùng!

Em rằng: " Dục vấn tương tư xứ?
-Kết cỏ đồng tâm, dạ ấm nồng "  
                              
Thy lệ Trang

Dòng Đời

Dòng đời như gió thoảng mây bay
Ngẫm lại buồn vui được mấy ngày
Sự nghiệp, công danh dường giấc mộng
Giàu sang, phú quí tựa cơn say
Đắc thời ác tặc leo bàn độc
Thất thế hiền nhân rớt vũng lầy
Hưng thịnh, suy tàn trong thoáng chốc
Có. Không. Mờ ảo thế gian này.

Dương Quân

Bài họa

Tâm Khúc

Sương khói chập chùng, loáng thoáng bay
Trần gian còn lại có bao ngày?
Đỉnh chung- một giấc- tàn cơn mộng
Danh lợi- vài chung- lỡ cuộc say
Khép mắt- đường xa.  ..không vướng bụi
Dừng chân- bến lạ... chẳng sa lầy
Thênh thang giữa cõi trời mây nước
Tỏa sáng vần thơ, đẹp dạ này !

Thy Lệ Trang

NHỚ QUÊ

Từ lâu không trở lại quê nhà
Tết đến gợi buồn kẻ ở xa
Nhớ mái nhà xưa giờ đổi chủ
Thương cành mai cỗi vẫn ra hoa
Người đi chẳng hẹn ngày tao ngộ
Kẻ ở hằng mong buổi thái hòa
Giấc mộng xuân nồng chừng đã nguội
Đời người, như Tết cũng mau qua.
                               
Dương Quân


Bài họa:

XUÂN SẦU

Sương phủ non cao chạnh nhớ nhà
Mùa xuân nhen nhúm nỗi sầu xa
Cô phòng người cũ còn rơi lệ ?
Hoàng cúc thềm xưa có trổ hoa?          
Ngàn dặm- em mong hồn tỉnh lặng
Muôn trùng- anh đợi cảnh an hòa
Phải chăng hay chỉ là hư ảo?
Như bóng âm thầm thoáng lướt qua !
                                 
Thy Lệ Trang


TÂM SỰ ĐẦU NĂM

Lại một lần năm mới nữa đây
Bày chi cũ, mới chỉ thêm rầy

Tình nhà đã lỡ phai thề ước
Nợ nước chưa đền uổng chí trai
Đếm bước lưu vong chừng mệt mỏi
Nếm mùi nhân thế lắm chua cay
Tri âm, tri kỷ...chờ ai nữa
Nhắm mắt là xong một kiếp này.
                           
Dương Quân


Mừng Lễ Giáng Sinh

Mỗi năm mừng đón Lễ No-el
Khắp chốn giăng giăng rực ánh đèn
Chúa xuống trần gian lo cứu rỗi
Người ham danh lợi cứ bon chen
Lắm phường gian ác còn tham vọng
Nhiều kẻ bần dân mãi khổ hèn
Cầu Chúa cho: "Hòa- Bình- Thế- Giới"
Ngàn lần xin nguyện tiếng "A-Men!"
                          
Dương Quân

Bài họa

Nỗi Buồn Của Chúa

Trần gian náo nức đón No-el
Chúa trải buồn trên những ngọn đèn
Đạo lý- thế nhân luôn tráo trở
Lợi danh-thiên hạ mãi đua chen
Quan to vênh mặt phường cao ngạo
Dân khó khom lưng phận tủi hèn
Mấy kẻ bán hồn cho qủy dữ?
Bao người thật dạ niệm Amen?
                        
Thy Lệ Trang                     
Massachusetts

Bài họa:

THÂN PHẬN

Bao năm bóng tối vẫn còn đây
Ác mộng từng đêm mãi quấy rầy
Tiễn biệt- ngậm ngùi đôi mắt lệ
Gông cùm- rời rã một đời trai
Thương người...má nhạt...hoa tàn úa
Nhớ nước...thời suy...phận đắng cay
Mấy trận cuồng phong chôn tuổi trẻ          
Còn chăng? chút nắng lạc hiên này!
                                   
Thy Lệ Trang

Bài xướng

NGẬM NGÙI

Ta, thân viễn xứ lạc ngàn khơi
Dãi gió, dầm sương giữa đất trời
Nhân nghĩa vẫn mong lời ước hẹn
Hiếu trung ngẫm thẹn đạo làm người
Gió trăng, phó mặc thời luân lạc
Tâm huyết, đành cam lúc cạn vơi
Rồi một hôm nào...thôi vĩnh biệt
Tạ ơn non nước. Tạ ơn đời.
                    Dương Quân

Bài họa

Y ĐỀ

Tựa chiếc thuyền con giữa biển khơi
Lênh đênh, phiêu bạc bốn phương trời
Còn thương mái tóc nồng hương bưởi
Vẫn nhớ dòng sông lộng bóng người
Em- cánh hoa buồn đêm lạnh lẽo
Anh- vì sao lạ chốn chơi vơi
Chờ nhau suốt kiếp trong vô vọng
Đếm giọt tình rơi cuối nẻo đời !
                         Thy Lệ Trang

Tháng Hạ Ngày Xưa

 Tháng hạ gợi buồn nhớ thuở xưa
 Những hàng phượng vĩ nắng đong đưa
 Bãi trường, nghỉ học lòng xao xuyến
 Vắng bạn, xa thầy dạ ngẩn ngơ

 Ngóng lại làng quê chừng mẹ đợi
 Nôn về xóm nhỏ chắc em chờ
 Vườn nhà cây trái thơm ngon ngọt
 Tháng hạ ngày xưa như giấc mơ.

Dương Quân


Mộng Xưa...


Thôi đã xa rồi giấc mộng xưa
Của thời bím tóc nhẹ đu đưa
Sen nồng ngào ngạt- hương xao xuyến
Phượng đỏ rộn ràng- mắt ngác ngơ
Vạt nắng xôn xao hồn kẻ đợi
Đường trăng e ấp dáng ai chờ
Nửa đời mãi nhớ mùa hoa cũ
Hạ cũng tan dần theo ước mơ!                    

Thy Lệ Trang


HỎI EM MÙA HẠ

Quê nhà tháng hạ nóng nung thiêu
Em có phôi pha nét diễm kiều
Đêm vắng võ vàng trăng gió nhạt
Ngày hoang thổn thức nắng mưa nhiều

Long lanh mắt biếc buồn sương sớm
E ấp môi son ngại ráng chiều
Đợi đến Thu về em lại khóc
Một mình buồn tủi giấc cô liêu.
                 Dương Quân


CUỐI HẠ

Trời vẫn chói chang tựa lửa thiêu
Làm sao hoa giữ nét yêu kiề̀u?
Vườn rau cuối ngõ tiêu điều lắm
Khóm trúc đầu thôn héo hắt nhiều
Thương kẻ tảo tần trong nắng sớm
Xót người vất vả giữa mưa chiều
Đồng hoang xơ xác, cây vàng úa...
Trăng cũng u buồn ...bóng tịch liêu.
Thy Lệ Trang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét