XƯỚNG: GHEN
DẶN DÒ (1)
Anh bận đi xa muộn trở về
Gìn vàng giữ ngọc giúp nhau nghe
Áo hồng chớ mặc cho người ngắm
Môi ngọc đừng cười khiến họ mê
Tránh bước trong mưa e vóc lộ
Không ra trước gió kẻo đì khoe
Đêm rằm kỹ lưỡng cài song cửa
Ngăn ánh trang vàng trực vuốt ve.
Phương Hà
HỌA:
THỦ THỈ
(1)
Ước thầm...bù đắp...buổi anh về
Khi ấy...gì gì...em cũng nghe
Áo đỏ nồng nàn xin cứ ngắm,
Môi son xống sếnh thỏa mà mê "?"
Rõ không ra gió mà đùi lộ,
Dẫu chẳng qua mưa vẫn vóc khoe "?"
E lệ dịu dàng... e lệ hỏi
Chẳng gì?... cứ để muỗi vo ve "?!"
Nguyễn Huy
Khôi
XƯỚNG:
DẶN DÒ
(2)
Em sắp xa nhà tháng tới đây
Thương anh một bóng suốt đêm ngày
Biết bao cám dỗ đang rình rập
Đầy dẫy lưới tình trực bủa vây
Chớ chải tóc bồng e kẻ liếc
Không cười nụ mỉm khiến người say
Thể thao tránh tập phô cơ bắp
Đàn hát đừng khoe giọng khỏe đầy.
Phương Hà
HỌA:
THỦ
THỈ (2)
Nghe lời em dặn... ngẫm sao đây
Chắc hẳn keo sơn đến cạn ngày?
Cám chửa bầy ra,... ai dám dỗ,
Lưới chưa giăng mắc,... gái nào vây"?"
Bù xù tóc xổ... chừng chưa ngán,
Nín thít miệng câm... liệu có say "?"
Mọi cái... phổng phao... nhờ khổ luyện
Tong teo... sợ lắm... lúc ai?... "đầy" "?!"
Nguyễn
Huy Khôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét