Bồi hồi kỷ niệm lúc xa nhau.
Góc bể chân trời dễ gặp đâu
Bối rối tơ tằm đau chín khúc
Bâng khuâng ngó ý lụy muôn sầu
Vườn xanh vẫn nhớ khi thề thốt
Bóng nguyệt còn ghi lúc nguyện cầu.
Lạc bến con thuyền xa mãi bến
Bờ xưa lạnh lẽo phủ niềm đau./.
Niềm đau khắc khoải chỉ mình hay
Sáo đã sang sông chắp cánh bay
Vắng cả lời thanh âm dịu ngọt
Chỉ còn chén đắng vị chua cay
Tim đau giữ chặt niềm đau đớn
Dạ đắm chôn vùi nỗi đắm say
Án sách bình hương nay lẻ bạn
Nghiên sầu viết lạnh lệ dâng đầy./.
Dâng đầy luyến nhớ xót chia xa
Vẫn tưởng đâu đây dáng lượt là
Áo lụa bay bay mây chợt tản
Chân sen uyển chuyển đất vương tha
Đau lòng cách biệt phương trời thắm
Xé ruột chia ly mắt lệ nhòa
Một bóng cô đơn se thắt dạ
Con tim ứ máu khóc tình ta
Tình ta lỡ dở lúc xuân xanh
Úa lá tàn hoa trụi nhánh cành
Cuộc thế bồng bềnh thân gió cát
Trang đời lãng đãng bước đơn hành
Nhìn ong lấy nhụy hoa đằm thắm
Thấy nhện giăng mành sợi mỏng manh
Chỉ có Ta + Em duyên chửa kết...
Kê vàng vỡ nát mộng công khanh./.
Trần Lệ
Khánh-6-6-2017
Bài xướng:
CHỈ LỤY NÀNG
Thôi nhé đôi mình hết nợ nhau
Người đi, ta chẳng trách chi đâu
Đồi xưa mất dấu làn mây trắng
Hồ lạnh còn in bóng nguyệt sầu
Dáng nhỏ nhạt nhòa xa bến cát
Dòng xanh hờ hững bỏ chân cầu
Nước đi...đi mãi...không về nữa...
Khép kín muôn đời... một nỗi đau
Một nỗi đau nào ai có hay !
Phượng Hoàng đã khuất cuối đường bay
Ta tìm mộng cũ trong đêm vắng
Hồn chuốc cơn sầu giữa rượu cay
Ngày đó... trăm lời...trăm tiếng nhớ
Bây giờ...một bóng...một trời say
Em ơi- đốt lại hương trầm cũ
Hãy rót chia nhau chén đắng đầy !
Chén đắng đầy vơi những xót xa
Bao năm mà ngỡ mới như là
Môi nồng hò hẹn... hương thoang thoảng...
Mắt biếc tạ từ...lệ thiết tha...
Sương tuyết phương xa nàng có lạnh?
Mây thu núi bạc nguyệt chưa nhòa
Ngậm ngùi đọc lại câu thơ cổ
Tâm sự người xưa hay chính ta ?
Hay chính ta cùng chuỗi lệ xanh ?
Xác xơ lá chiếc, xác xơ cành
Trùng dương mỏi mắt đời vô vọng
Gió bụi mòn chân bước độc hành
Biết mộng ngàn năm là ảo tưởng
Rằng tình suốt kiếp vẫn mong manh
" Bán sinh phong cốt lăng tàng thậm
Nhất phiến u hoài chỉ vị khanh "*
Thy Lệ Trang
*Thơ Đỗ Mục, Hà Thượng Nhân dịch:
"Nửa đời sương gió ngang tàng
Tấm thân chỉ lụy vì nàng đó thôi"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét