DUYÊN NỢ
Từ dạo đò rời xa bến sông
Ngày trông đêm tưởng dạ hoài mong
Xuôi buồm thuận gió không quay lại
Tan nát lòng đau nhớ ngược dòng
Chốn cũ bóng thuyền chao gợn sóng
Tình xưa dáng ngọc chạnh xao lòng
Muốn quên mà lại càng lưu luyến
Duyên lỡ, tình còn, nợ khó xong.
Vĩnh Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét