Thứ Năm, 8 tháng 3, 2018

CẢM NHẬN QUÀ XUÂN - Như Thu




CẢM NHẬN QUÀ XUÂN 

Như Thu

Suốt ngày nay trời mưa tầm tã, gió thổi lá xạc xào ngoài sân, còn trong nhà cũng lạnh như mùa đông vậy!  Không hiểu sao Như Thu (NT) không cảm thấy lạnh chút nào, có thể nói đầu xuân Mậu Tuất là một mùa xuân thật ấm áp, bởi vì NT được anh chị trong nhóm thương yêu, đã ưu ái dành thời gian tặng bảy bài họa thể liên hoàn quá ư tuyệt vời!
Nào xin mời quý bạn hãy cùng NT thử xem anh chị muốn gởi gắm điều chi qua các bài họa nhé!

Người mở hàng đầu tiên tặng NT bài 
DẤU XƯA, chính là anh Thục Nguyên.  Anh từ giã quê nhà cũng khá lâu, anh luôn nhớ thủa nghèo khó lúc anh đi học. Bây giờ nơi xứ người lạnh lẽo, nhưng sao vẫn canh cánh bên lòng với nỗi nhớ khôn nguôi
Xứ người lạnh lẽo nhớ quê hương
Nhớ thủa hàn vi, buổi đến trường
Mặc cảm vì gia cảnh nghèo, nên anh ngại ngỏ lời với cô gái mà anh đã thầm yêu...bạn có thấy tội nghiệp cho anh không nào?
Những toan bày tỏ lời luôn giấu 
Lại thấy âu lo bậu chẳng tường
Dù như vậy, trong tim anh vẫn nuôi nhiều hy vọng, nhớ nhung vô bờ bến. Thế mà người ta có chờ đợi anh đâu!
Cứ ngỡ được yêu, tràn nỗi nhớ
Đâu ngờ chẳng đợi, chuốc niềm vương
Để rồi anh chẳng biết nàng ở nơi nào, buồn lắm người ơi!
Biền biệt người đi, buồn thắm thiết
Và chúng ta hãy nghe lời than não nuột, khiến anh từng thốt lên
Biết là vô vọng vẫn còn thương!
Ôi, còn nỗi buồn nào hơn!!!

Nhờ anh Thục Nguyên mát tay nên có thêm bài họa 
XUÂN NÀY-XUÂN XƯA của chị Thanh Hoà.
Chị đã giới thiệu anh chàng lãng tử cô đơn chờ mùa đông tuyết tan, đợi mai vàng nở rực bên tường
Cố chờ tuyết trắng tan đầu ngõ
Gắng đợi hoa mai nở cạnh tường
Bất chợt anh lại hỏi
Kỳ ngộ hôm nào em có nhớ?
Để hai quả tim yêu cùng mơ mộng
Bên đào mộng thắm dệt yêu thương!
Hãy ngắm đôi tình nhân đang yêu nhau, quá ư là ngưỡng mộ! Lúc họ tay trong tay cùng dạo bước, một cơn gió nhẹ mái tóc bồng bềnh bay bay, bờ môi e ấp, thì thầm khe khẽ...chính là hình ảnh đẹp nhất của họ
Mái tóc bồng bềnh cơn gió lướt
Làn môi e ấp sợi tơ vương
Bấy nhiêu lần xuân đến rồi đi, lời hẹn ước: "tình bất tận" còn văng vẳng quanh đây nhưng mấy ai ngờ cuộc tình chia lìa hai nẻo!
Lời nguyện bên nhau, tình bất tận...
Nào ngờ cách trở chả chung đường!

Khắc khoải hằng đêm nơi xứ lạ, như cánh chim trời xa tổ, mãi luôn nghĩ đến quê nhà, chị Thiên Hậu đã viết trong bài 
TÌM ĐÂU NGÀY ẤY
Chim trời lạc bạn xa bầy tổ
Thôn xóm tàn canh vắng ngõ tường
Thời trẻ chị vẫn nhớ những con đường mà chị đã đi qua
Nhớ mãi con đường thời trẻ dại
Chưa hết, chị còn tâm sự và mong ước mình
Đi về chung lối với người thương!
Ối chà, tình tứ quá đi thôi!
Không có buổi chia ly nào chẳng đong đầy nỗi nhớ thương, sụt sùi mắt lệ, bước đi bịn rịn của những cặp tình nhân, của vợ chồng,...và cũng có thể là của tất cả trong chúng ta
Ánh mắt nhìn theo từ khóm trúc
Giọt châu đưa tiễn tận ven đường
Thế rồi thời gian vùn vụt trôi nhanh, tuổi hạc cũng tăng dần theo tháng năm. Chị tiếc nuối một thời chóng qua, bất chợt có lần soi gương, xót xa với nhiều thay đổi...
Dáng vẻ thanh xuân nay héo úa
Giật mình thoáng bóng hiện trong gương!

Tiếp theo hãy đọc bài 
CÒN ĐÓ...NỖI BUỒN...của chị Thy Lệ Trang mới hiểu và cảm thấy thương nữ sĩ nhiều hơn. Bao nhiêu năm xa xứ là bấy nhiêu năm thương nhớ quê nhà, dòng lệ khôn nguôi giữa canh dài thanh vắng
Vời vợi muôn trùng bóng cố hương
Bao xuân...lệ đắng suốt canh trường
Đôi khi một làn gió nhẹ thổi qua, chị cũng vấy lên niềm thương cảm và lại ngỡ rằng
Tiếng gió âm thầm gợi tiếc thương
Tưởng như hai đứa ở chung phường
Nhưng có ai ngờ, đã khiến cho chị phải nhấn mạnh và lập lại chữ XA để giúp đọc giả thấm thía cuộc chia lìa xa vạn dặm
Một bước lìa xa..xa vạn dặm
Cũng như câu trên, chị dùng hai lần chữ BIỆT, man mác buồn
Mấy mùa cách biệt...biệt đôi đường
Vần thơ quả thật điêu luyện, phải không bạn hiền?
Nếu như duyên nợ ba sinh chẳng trọn, nghìn trùng cách trở...thì
Gối chăn lạnh ngắt, hồn hoang tím
Phấn nhạt phai rồi...lệ đẫm gương!!!
Một chút chạnh lòng, thương cảm...

Không có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn hai kẻ đang yêu nhau tha thiết, tình nồng khắn khít nhưng lại phải cách xa ngàn dặm, trong tim mỗi người luôn vương vấn, nhớ nhung... Chị Phương Hà đã nói lên được nỗi lòng của họ qua bài 
HAI PHƯƠNG TRỜI NHỚ
Chúng ta có cảm nhận được không nào?
Người ở phương trời, kẻ cố hương
Nhớ nhau da diết suốt đêm trường
Bỗng nhiên có một sáng đẹp trời, dưới vầng mây xanh, nắng nhẹ, gió hiu hiu...chúng mình vai kề vai, tựa bên tường với nụ cười thật tươi được ghi vào bức ảnh dễ thương của đôi tình nhân ấy
Nào lúc kề vai ghi tấm ảnh
Nào khi sát bóng tựa khung tường
Dễ thương lắm lắm!
Chúng ta đã từng nghe "ngày vui qua mau" đúng là như vậy. Thế rồi ngày chia tay đã đến để cho người ở lại nhiều lưu luyến...
Năm tháng thêm dài nỗi luyến thương
và người ra đi
Đêm mong ngày đợi mãi sầu vương
Nhiều đêm họ cũng chia sẻ, đánh dấu buổi tương phùng, hoà câu hẹn ước...
Nhớ chén tương phùng say tựa mật 
Nhớ câu hẹn ước ngọt như đường
Người ơi những lời hứa hẹn hôm nào hãy nhớ đừng quên nhé!
Mong lắm thay!

THA HƯƠNG là nỗi niềm ray rứt, trĩu nặng ưu sầu của anh Chánh Minh
Đã lâu sống mãi kiếp tha hương
Bỏ nước lang thang vạn dặm trường
Hỡi núi rừng ơi, có nghe những gì anh tâm sự không? Hỡi cỏ cây có  thấu hiểu mấy lời anh thì thầm không?
Bầu bạn núi rừng nghe tiếng gió
Thì thầm cây cỏ đẫm hơi sương
Não nùng, dạ xót, lòng đau biết làm sao đây? Vì chiến cuộc, anh phải rời bỏ quê nhà, cất bước vội vàng không lời từ giã người yêu!
Sâm Thương hai nẻo đoạn trường có hay?
Từ giả người yêu không kịp nói
Vì đâu nên nỗi cảnh Sâm Thương?
Mặc dù phương xa vời vợi, muôn trùng cách trở, anh vẫn thầm hỏi người yêu ơi bây chừ bậu ở đâu?
Và anh cũng không bao giờ quên những kỷ niệm êm đềm, để rồi
Kỷ niệm ngày xưa luôn nhớ mãi
Cách chia đôi ngả… mối sầu vương.

Tình yêu quê hương thật thắm thiết, từ phương xa vời vợi, khắc khoải ngày đêm, anh Trịnh Cơ đã trải lòng qua bài 
NHỚ MÙA XUÂN TRƯỚC
Nầy nhé, bạn hãy lắng nghe
Đã bấy lâu rồi vắng cố hương
Cách xa đất mẹ mấy năm trường
Bơ vơ giữa mùa đông giá rét, anh không khỏi nuối tiếc, vương vấn thủa ngày xưa...bồi hồi trong tấc dạ
Ngày đến buồn nghe lòng nuối tiếc
Đêm về  luyến nhớ dạ thông tường
Anh cũng ước ao nếu có một ngày nào...anh sẽ đan tay sánh bước bên người
Hôm nào một bóng cùng chung bước
không chỉ một mình anh mà có lẽ
Lúc ấy đôi lòng mãi vấn vương
Mai vàng, nắng rực, vui biết bao được cùng em dạo phố, giữa mùa xuân ngập đầy xác pháo bên đường
Nhìn em tươi tắn trong nhung lụa
Sắc đẹp mỹ miều..như ánh gương! 
Cho dù đi bất cứ nơi nào, sống ở xứ người bấy nhiêu năm đi nữa, trong tim người con dân Việt mãi mãi nhớ mùa xuân quê mình. Đó chính là nỗi niềm của anh Trịnh Cơ vậy!

Các bạn quý mến của tôi ơi!  NT ghi lại những dòng cảm nhận, thì chắc hẳn các bạn đồng ý bảy bài họa quá tuyệt phải không nào?

NT xin mến chúc anh chị sức khỏe dồi dào, thân tâm an lạc và hạnh phúc anh chị nhé!
Thương mến,
Như Thu
3/3/18

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét