Thứ Hai, 2 tháng 10, 2017

TẢ KHÓ VỪA - Bửu Tùng và thi hữu




Tả Khó Vừa

Nón lá bên đường một buổi trưa
Chìm sâu giấc ngủ nắng xem thừa
Chân em gót ngọc ngày ôm đất 
Dáng chị thân ngà bửa đội mưa
Gánh quảy niên trường vai biến dạng
Sầu chuyền thế kỷ chuỗi đong đưa
Quê hương khế ngọt hay chua chát?
Tức cảnh mà thơ tả khó vừa

Bửu Tùng
19/9/2017

Các bài họa:

1 - GÁNH HÀNG RONG

Bên hè ngã vật buổi ban trưa
Giấc ngủ say mê chẳng thiếu thừa
Gót ngọc phơi hàng rong nghỉ sức
Thân ngà úp mặt nón che mưa
Cưu mang lắm hẽm năm dài bám
Lặn lội bao đường tháng lụn đưa
Xã hội thiên đàng vơ vẫn mãi
Oằn vai mấy nữa bảo đang vừa!

NĐT - 170919



2 - Lỡ Thời

Đầu đường xó chợ xá gì trưa
Vất vả sớm hôm cũng có thừa
Bán mặt phơi sương ngày nắng gió
Còng lưng đội nắng tối dầm mưa
Kiếp này trót lỡ nhầm thời thế
Số phận âm thầm hận đẩy đưa
Chữ nghĩa một thời đem đánh đổi
Gạo tiền cơm áo mấy cho vừa

Ngọc Thiện



3 - CƠ CẦU (Mđ)

Bìa đường dỗ giấc ngủ ban trưa
Hối hả lo toan mệt có thừa
Mấy nỗi cơ cầu cô bán dứa
Bao niềm tủi nhục chị dầm mưa
Ngày đi nặng gánh đường nào lựa?
Tháng chạy đau mình nẻo cứ đưa!
Cố kiếm dăm đồng nuôi đỡ bữa
Tàn thân rã xác cực đâu vừa.

Lưu Xuân Cảnh _ 20-9-2017

4 - THÔNG CẢM

Thông cãm cho nàng giấc ngũ trưa
Văn minh thành phố ấy bằng thừa
Chỉ vì kiếp đọa, đầy sương gió
Đâu sá thân còm, gội nắng mưa
Cuộc sống mịt mờ theo gót bước
Tương lai mù tối dõi chân đưa
Quê hương chùm khế bao giờ ngọt
Năm tháng chờ trông, mấy đặng vừa

VTT



5 - GÁNH HÀNG RONG
Bên hè phố thị buổi trời trưa
Một gánh hàng rong mệt có thừa
Gót nhỏ em chìm trong quãng nắng
Vai gầy chị khuất giữa màn mưa
Niềm đau ẩn dưới lời ru muộn
Giấc ngủ mơ về nhịp võng đưa
Nón lá che nghiêng đời tất bật
Mà thương tuổi hạ nói sao vừa.

Ngọc Liên 20.09.17



6 - Giấc ngủ trưa…

Bốn chị bên hiên một buổi trưa
Mặc ai nhòm ngó cũng bằng thừa
Im lìm nón lá che khuôn mặt
Thoải mái giấc hoè tránh nắng mưa
Buôn bán khó khăn dù nặng nhọc
Đi về tất bật chẳng đù đưa
Vai quen gồng gánh không than thở
Chiều xuống dừng chân cũng đủ vừa!

NS



7 - VỊNH BỨC ẢNH

Chang chang hè phố giữa ban trưa,
Xoạc cẳng thử đo đất có thừa?
Dấu mặt kệ thây xe chạy bụi,
Phơi mình nào ngại gió đưa mưa!
Quên đi đám ruộng chưa cày cấy,
Không nhớ bầy con chẳng đón đưa,
Giấc ngũ chìm sâu xua mõi mệt.
Sao thương các mẹ nói sao vừa!

Hoành Trần
21/9/17



8 - BẤT CÔNG 
Xã hội bất công cảnh thiếu thừa
Nao lòng bức ảnh giấc ngơi trưa
Nhọc nhằn mưu kế trườn gai góc
Rong ruổi sinh tồn bước đẩy đưa
Đội cả hai sương, dầm một nắng
Vượt qua Mấy bão, lội bao mưa
Ngửa trông uất hận bầy tham nhũng
Ăn đến bao nhiêu cũng chẳng vừa…

CAO BỒI GIÀ
21-09-2017



9 - BƯƠN CHẢI
Cũng kiếp sinh ra, ngỡ sống thừa
Lấy hè thay chiếu ngủ tầm trưa
Ngày đông vai tróc tìm cơm áo
Tháng hạ thân còm gội nắng mưa
Quá khứ buồn đau thây số chịu
Tương lai mờ mịt mặc chân đưa
Công bằng đâu dễ đem phân phát
Chấp nhận! Mình xoay khéo cũng vừa!

Đoàn Đình Sáng



10 - Cam lòng

(Họa đảo vận)

Sinh nhai nặng gánh, nói sao vừa!
Cam một giấc nồng buổi nắng trưa
Cay đắng thân cò ngày lặn lội
Muộn phiền phận gái tháng rong đưa
Quãng đời tất bật chan giông bão
Cuộc sống bộn bề trải gió mưa
Số kiếp hồng nhan đành phải chịu
Đa mang lắm mộng cũng bằng thừa.

Ca Dao

11 - CÁI KIẾP NGHÈO

Chạy gạo dân nghèo dãi nắng trưa
Chắt chiu dành dụm vẫn không thừa
Xoay tiền con học tăng mờ mắt
Sốt vó quan hành lội thủng mưa
Đỡ đói luôn ngồi ăn bánh vẽ
Lem thèm mãi gạt hứa đò đưa
Đời như chiếc áo tanh bành cũ
Mặc để che thân, cố chẳng vừa

Lý Đức Quỳnh



12- BỨC TRANH QUÊ HƯƠNG 


Phụ nữ thân nằm  ngủ giữa trưa 
Vỉa hè úp nón kể bao thừa 
Gánh hàng phơi nắng tìm cơm áo 
Đội thúng che trời chấp gió mưa 
Nhân thế nào thông "nghèo "mãi cột 
Đất bằng chẳng thấu "khổ" quanh đưa 
Tận cùng cuộc sống  còn chi ngại 
Đất Mẹ xót thương viết mấy vừa 

Minh Thuý 

13 - LÊ LẾT

Lăn lóc lề đường giấc ngủ trưa
Nguy nan bất chấp cũng coi thừa
Mẹ hiền nào quản chi sương nắng
Chị đảm đâu hiềm dẫu gió mưa
Trắc ẩn đâu rồi, tìm chẳng thấy!
Thiện tâm cũng biệt, hỏi khôn đưa!
Hy sinh phụ nữ bao gian  khó
Càng ngẫm lòng đau, khóc mấy vừa...

Thanh Hòa

14 - QUÃNG VẮNG

Quãng vắng em về một sớm trưa
Lòng nghe chất nặng nỗi đau thừa
Anh còn chật hẹp đời cơm áo
Nó mãi hao gầy cảnh nắng mưa
Mãn hạ con ve sầu lá đổ
Sang mùa chiếc võng đợi người đưa
Tàn thu gió lạnh buồn xao xác
Chạnh nỗi niềm riêng nói chẳng vừa!

Tường Vân 23/9/17

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét