Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

ẢO ẢNH – Ngọc Liên cùng thi hữu





ẢO ẢNH
Từng trang nhật ký cũng phai rồi
Dĩ vãng theo dòng nước cuốn trôi
Nửa cuộc men nồng cay khoé mắt

Lưng bầu rượu nhạt đắng bờ môi
Song thưa gió trở tình hiu hắt
Gác vắng trăng luồn mộng cút côi
Đã biết yêu thương là ảo ảnh
Mà sao vẫn chẳng chịu xa rời .
  Ngọc Liên 
16.07.2016

 HỌA:

1.
HỘI NGỘ
 Thuyền ngỡ viễn phương đã mất rồi
Đâu ngờ biển nhớ vẫn hoài trôi
Em còn dệt mộng yêu mây nước
Hay trải hoa đời nở đóa môi
Duyên trước chia phôi lòng vẫn đợi
Tình nay hạnh ngộ cảnh nào côi!
Trăng sao lấp lánh trao ân ái
Chức Nữ - Ngưu Lang chẳng cách rời.  
  Đức Hạnh 
17. 07.2016

2.
DUYÊN PHẬN
Ký ức tình yêu đã xóa rồi.
Cầm bằng như nước cuốn hoa trôi.
Người không muốn nhắc lời giao kết.
Mình phải vờ quên giọt đắng môi.
Cô thần chối bỏ âu sầu phận.
Quả tú đành thua số cút côi.
Ngẫm lại tình duyên sao bạc bẽo.
Muốn dứt mà sao chẳng thể rời!
3.
MONG CHỜ
Cố níu làm chi đã hết rồi
Bây chừ trút bỏ nhẹ nhàng thôi
Cho vơi nuối tiếc tràn hoen lệ
Để bớt ưu phiền đẫm ướt môi
Khát đợi niềm vui hằng bất biến
Mong chờ hạnh phúc thỏa đơn côi
Thời gian cứ thế hoài trôi mãi
Mặc nỗi sầu vương đến rã rời .
4.
HƯ MÀ THỰC
Giữa khoảng đất trời vun vút trôi
Gặp nhau thoảng chốc đã qua rồi
Để tia chớp giật rung bàn phím
Cho gốc cây làm vập khóe môi
Một sợi vô tình chăng ảo ảo
Hai người hữu ý thoát côi côi
Đường đi khấp khểnh chân.mài đá
Tìm đến cầm tay quyết chẳng rời.
Bắc giang,17/7/2016

 
5.
NHẠT NHÒA
Kỷ niệm giờ đây đã vỡ rồi
Theo dòng ký ức nhạt nhòa trôi
Đìu hiu gối lẻ sầu cay mắt
Khắc khoải canh tàn rượu đắng môi
Gió trở bên rèm đau dạ nẫu
Mưa tràn trước ngõ lạnh hồn côi
Nhìn trăng mảnh khảnh rơi trên áo
Đếm nỗi hờn thương cũng rã rời !
Mùa Thu
 17/7/2016

6.
MỘNG VÀ THỰC
Nhật ký còn đây ngỡ mới rồi
Duyên đời mải miết cuộn dòng trôi
Màu hoa vẫn đậm êm vành mắt
Vẻ mặt luôn hồng rạng nét môi
Chén rượu giao tình không thể thiếu
Con tim hội nhập chẳng đơn côi
Yêu thương vượt thoát trời hư ảo
Tạo hóa cưu mang chẳng bỏ rời!
 20160717

 7.
LÒNG CHUNG THỦY
Trải bao kỷ niệm đã qua rồi
Mộng ước không về bị bỏ trôi
Giữa tuổi hoa niên hồng phấn má
Đài trang tô điểm thắm làn môi
Niềm vui đến trọn thân đôi lứa
Giọt thảm rã rời phận lẽ côi
Đã một lần yêu là nhớ mãi
Dù bao đau khổ dạ không rời
Phi Anh

1 nhận xét: