Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

THƠ THẨN VÀI CÂU-Trần Như Tùng và Thi Hữu !




THƠ THẨN VÀI CÂU
THƠ MỜI HỌA
Thơ thẩn vài câu ngẫm nghĩ hoài
Bài này ta phải dụng vần oai.
Mà sao thực luận khô như ngói
Lại nữa vần câu ngọt tựa xoài
Nhận được trề môi toàn xứ Bắc
Mang về trừng mắt trọn phương Đoài.
Bởi là thơ kẻ luôn ( quên mất )
Ngọc Đế sai Tào : “cắt bữa khoai” !
Tran Nhu Tung
Duu Lau- Viet Tri- Phu Tho


BÀI HỌA
THƠ VUI MẤY CHỮ
Trang thơ bạn gửi cứ mong hoài
Thách đối tranh tài sử vận oai.
Đề thủ vừa ra chua tựa khế
Kết đuôi mới nghĩ ngọt như xoài
Thương em ý đẹp về phương Cấn
Kết bác tình xinh hợp xứ Đoài.
Xướng họa luật niêm cho thiệt chỉnh
Kẻo mà Phú Thọ: “phạt dùng khoai” !
Phan Tự Trí
(Chồng Đoài lấy vợ Cấn - phước đức)

KHÔNG HAI!
Đừng nên vui quá để u hoài
Hãy bớt làng nhàng trổ miếng oai
Thừa nắng rã tan như bóng tuyết
Thiếu mưa tàn lụi tợ cây xoài
Về nguồn mây xuống tuôn ra biển
Tim  cội nước lên chảy đến đoài
Quán rõ muôn loài đồng nhất thể
Ta-người ,ngũ uẩn cũng là khoai.
Lê Đăng Mành

TRÔNG HOÀI
Đã lâu vắng bác cứ trông hoài
Xướng hoạ đôi vần để lấy oai
Câu luận nghe thơm như mít mật
Lời văn thấy ngọt tựa mùi xoài
Chìu chồng có gái ở phương bắc
Thương vợ tìm trai tận chốn đoài
Trọn nghĩa tâm đầu cùng ý  hợp
Được mùa xin chớ phụ môn khoai
Trần Ngộ (kính hoạ )

ĐÂU DỄ !
Xem xong khúc xướng lại mơ hoài
Ngẫm khó gì đâu mấy vận oai
Cứ tưởng hùa theo ngon họa thử
Ngờ đâu vật mãi mệt lăn xoài
Lời quê đã thẹn người miền Bắc
Mộng huyễn thêm e bạn xứ Đoài
Mới biết làm thơ nào có dễ
Như là bốc đĩa để xơi khoai.
Nguyễn Gia Khanh 

RÕ RỒI
Hỏi kiến bao lần kiện củ khoai,
Như trời đã rọi, múa càng oai ?
Mà sao : Hỏi thấu cho nhà sỏi,
Hay đã đi tiêu mất quả xoài ?
Gió lạnh còn chăng tràn núi Tản,
Hương thơm chắc đã tỏa thôn Đoài ?
Đi về nát cỏ , may còn khố,
Rõ khéo trường quan diễn kịch hoài
Phạm Duy Lương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét