Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

LẠNH LÙNG-Trần Ngộ và Thi Hữu!




LẠNH LÙNG
(Thơ mời hoạ )
Mười mấy thu rồi em biết không ?
Duyên xưa dẫu đoạn mối tơ hồng
Thềm hoang giờ bạc màu rêu phủ
Ngõ quạnh rơi đầy giọt nắng đông
Nỗi nhớ chia đôi bờ ngấn lệ
Niềm chờ gói trọn một dòng sông
Trăng khuya dấu kín người trong mộng
Ôm bóng cô đơn chịu lạnh lùng
Trần Ngộ (Lâm Đồng )

BÀI HỌA

HOÀI NIỆM
Màu hoa thuở ấy có còn không ?
Xa vắng cho em tủi má hồng
Quạnh quẽ vườn xưa thưa gót ngọc
Hoang tàn lối cũ lạnh mưa đông
Nhớ thương gieo trải qua bao núi
Hờn giận che mờ khuất mấy sông
Nhân thế trăng gầy ôm gác trọ
Sương giăng hoài niệm mỏi truy lùng.
PhanTự Trí
BIỂN VỌNG
Lặng thầm mắc võng nối bờ không
Chao nhớ đong đưa dưới cội hồng
Nhặt sợi tơ lòng trên phiến mộng
Ru tình bèo bọt cuối thềm đông
Sững sờ bắt bóng rơi miền tưởng
Ngơ ngẩn trăng nào rụng đáy sông
Biết lẽ vô thường trêu sóng nước
Xót yêu biển vọng vẫn truy lùng !
Lý Đức QuỳnhĐồng Nai
THẬT LẠ LÙNG
Đã báo tin rồi nhận được không ?
Em may phận bạc gặp duyên hồng.
Làm quen dập dạp vào đầu hạ
Cưới hỏi chùng chình tận giữa đông.
Rời chốn cấy cày phân với trấu
Theo đường buôn bán chợ cùng sông.
Anh còn chưa hả mà sao vậy ?
Giờ lại tìm đây thật lạ lùng !
Trần Như Tùng
CẢNH CHIỀU
 ( NĐT )
Vang lờ̀i sáo giục đỏ tầng không
Mấy lọn cành khô cũng tỏ hồng
Nghĩ nhánh ngô đồng chan cảnh hạ
Trông làn sóng bạc phủ màu đông
Sương dồn cỏ úa nao đường ruộng
Bão giật trăng mờ hổ̉ thế sông
Nhẹ bước về trong từng ngõ hẻm
Dồi thêm nắng đổ lạnh tê lòng
Phạm Duy Lương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét