TỈNH NGỘ
Từ khi người giận bỏ quê nghèo
Là lúc lòng mình giá buốt teo
Khúc nhạc mê ly thôi quyến rủ
Nguồn thơ buồn thảm cứ leo trèo
Nhớ nhung bạn cũ hằng trông đợi
Thương tiếc ân tình mãi ngóng theo
Sóng gió qua mau chiều tỉnh ngộ
Thuyền ta mát mái lại xuôi chèo
Tâm Thành
thơ hay quá
Trả lờiXóa