BÀI XƯỚNG
TIỄN ANH
Thương tiếc anh THỤC NGUYÊN (1938-2019)
Một sớm mai kia, thiếu ánh hồng
Thuyền vừa tách bến, mắt vời trông
Liễu run tha thiết lời từ tạ
Gió thở nghẹn ngào nỗi nhớ mong
Xào xạc bờ lau trong gió lộng
Lạc loài cánh nhạn giữa từng không
Hoa trôi lá rụng chiều thu muộn
Giã biệt nhau đây,tuyết ngập lòng
Thanh Hoà
(TLT tổng hợp)
TIỄN ANH
Thương tiếc anh THỤC NGUYÊN (1938-2019)
Một sớm mai kia, thiếu ánh hồng
Thuyền vừa tách bến, mắt vời trông
Liễu run tha thiết lời từ tạ
Gió thở nghẹn ngào nỗi nhớ mong
Xào xạc bờ lau trong gió lộng
Lạc loài cánh nhạn giữa từng không
Hoa trôi lá rụng chiều thu muộn
Giã biệt nhau đây,tuyết ngập lòng
Thanh Hoà
CÁC BÀI HỌAAnh Thục Nguyên mất ngày 30-12-2019 , lúc đó TLT đang ở VN nên rất tiếc không thể đến phúng viếng anh được.
Tháng 9-2019, TLT có đến thăm anh TN tại bệnh viện ở Boston và có chụp vài tấm ảnh bên giường bệnh.
(TLT tổng hợp)
ANH ĐI RỒI!
(Mến gửi chị Thục Nguyên)
Anh ở nơi nào có lạnh không?
Bờ vai còn giữ vết son hồng?
Quán xưa dạ mến ghi lời tỏ
Gối lẻ đêm tàn dõi mắt trông
Cách biệt trời khuyên đừng hụt hẫng
Chia ly chàng nhớ hãy yên lòng
Bóng hình lảng vảng nào quên được!
Người hỡi phương nầy nhỏ lệ mong...
Như Thu
VẪN NHỚ TỚI ANH
Nhớ buổi cùng nhau dưới nắng hồng
Ngồi trên gác hẹp giữa thu không
Rời nhau bịn rịn lời từ giã
Kế cận thân tình ý đợi trông
Xa cách ngàn trùng đòi gập gỡ
Biệt ly non nước khiến chờ mong
Giờ đây ứa lệ thương người cũ
Vẫn giữ trong tim một tấc lòng
Trịnh Cơ
VĨNH BIỆT
U ám trời xuân nhạt sắc hồng
Người vào vĩnh viễn cõi hư không
Xa vườn thơ phú đầy lưu luyến
Bỏ nhóm bạn bè mãi đợi mong
Như vết thương sâu hằn buốt dạ
Tựa lằn roi mạnh quất tê lòng
Kẻ còn ở lại đau nào thấu
Đời có còn gì để ngóng trông ?!
Sông Thu
CÁT BỤI
Trời đất âm u thiếu nắng hồng
Bóng người khuất nẻo hết chờ trông
Con tầu định mệnh đà về đến
Hạnh phúc thiên đường vẫn đợi mong
Sông nước phong trần thân mệt mỏi
Non bồng tiên cảnh chốn hư không
Ta từ cát bụi tu thành kiếp
Trở lại nơi đây cũng thỏa lòng
Suối Kiết
LẦN CUỐI...
Một sớm thăm anh... chẳng nắng hồng
Mưa buồn lạnh buốt mấy tầng không
Vợ hiền thấp thỏm, tâm sầu đợi
Con trẻ ra vào, mắt ướt trông
Cứ ngỡ nhà thơ hoài vướng nợ
Đâu ngờ bạn hữu mãi hoài mong
Người đi lặng lẽ ... về phương ấy...
Hãy nhớ còn đây những tấm lòng...!
Thy Lệ Trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét