THÔI CŨNG ĐÀNH
Từ khi đứt đoạn mối tơ mành
Cánh nhạn xa bầy dạ héo hanh
Lạc lõng cơn sầu hồn điếng dại
Bơ phờ sợi nhớ phố buồn tanh
Tình nồng duyên mặn thương ngày vắn
Nghĩa thắm ân sâu tiếc mộng lành
Số phận long đong vầy cuộc sống
Nghe dòng trăng vỡ giữa trời thanh
Tâm Thành
Những bài họa
TRƯA HÈ
Nồng oi hơi nóng lọt qua mành
Hừng hực trưa hè ánh nắng hanh
Uể oải toàn thân như lỏng lẻo
Khô cằn mồm miệng tựa hôi tanh
Ra sân hóng gió mong mây xám
Dõi mắt trông mưa đợi nước lành
Tiếng sấm đì đùng xa vọng lại
Phá tan tĩnh mịch của ngày thanh
Sông Thu
DUYÊN NỢ
Nguyện sẽ vì em gỡ mối manh
Một chiều gió nhẹ nắng vàng hanh
Dừng so cổng kín nhà dư dả
Chớ thẹn vai sờn vải mỏng tanh
Nguyệt lão vui mừng xe chỉ thắm
Bà mai hớn hở chọn ngày lành
Chàng trai vội vã mua quà cưới
Anh bảo yêu người giọng nói thanh
Như Thu
NGHỈ HÈ
Lũng thững trông qua mấy kẻ mành
Hạ vàng mây trắng nắng khô hanh
Ve ran não ruột người chao đảo
Phượng nở khoe màu lớp vắng tanh
Lánh phố xa lìa bao độc hại
Về quê đón nhận bấy an lành
Đình chùa sẳn dịp tìm thăm lại
Kỷ niệm đầu đời của tuổi thanh
Nhật Hạ
DANG DỞ
Trăng khuya huyền ảo chiếu qua mành
Tựa cửa trông vời hơi gió hanh
Khắc khỏi đêm dài lòng bức rức
Bàng hoàng cảnh vắng dạ sầu tanh
Bao năm gìn giữ niềm chung thủy
Một chút tiêu tan chốn phước lành
Tiếng hạc trong sương nghe não nuột
Bóng ai khuất nẻo giữa đêm thanh
SKN
CUỘC SỐNG THANH BÌNH
Ánh nguyệt đêm khuya chiếu sáng mành
Ngoài trời lạnh lẽo gió heo hanh
Đông về giá rét mây che phủ
Hạ đến oi nồng nước bốc tanh
Phố xá ồn ào nhiều bụi bẩn
Đồng quê vắng vẻ khí trong lành
Cùng nhau trở lại miền thôn dã
Thấy được nơi nầy cuộc sống thanh
Hoàng Từ
PHẢI ĐÀNH CHỊU
Bất cứ việc chi rối chỉ mành
Ta đành cam chịu sống heo hanh
Tình không trọn lối nên cô quạnh
Duyên chẳng chung lòng phải vắng tanh
Vẫn hiểu sinh thời bao nỗi đắng
Nhưng tin cuộc sống có an lành
Tuổi già số phận cùng trang lứa
Phải biết thâm sâu ý nghĩa thanh
Hoàng Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét