Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2019

Thơ Xướng Họa “TÌNH BỆNH VIỆN” Như Thị & Thi Hữu





TÌNH BỆNH VIỆN
Bệnh viện chiều đông nắng nhạt nhòa
Bao người lây lất cứ vào ra

Chồng dìu Vợ đợi nhìn đau đớn
Mẹ bế con chờ thấy xót xa
Chạng vạng u buồn nên não nuột
Tờ mờ vắng vẻ bởi trầm kha
Chỉ mong thân khổ tâm an lạc
Chia sẻ tương lân chẳng điệu đà.
Chiều bệnh viện
Như Thị

BÀI HỌA

CHÚC HUYNH KHỎI BỆNH
Chúc Huynh đỡ bịnh cảnh không nhòa…
Khỏe mạnh vui mừng xuất viện ra
Thả tứ giao hòa thơ mãi vọng
Khai nguồn vẫy bút bệnh hoài xa
Vào trang xướng họa tình phơi phới
Nhớ nẻo Đường thi nghĩa đậm đà
Quý hữu mong cầu Anh khỏi bệnh
Thi đàn rộn rã tiếng cười kha…
Đức Hạnh
28 11 2019

TRỘM NGHĨ
Thấm thía nhân duyên ứa lệ nhòa
Vui từ đáy dạ ứa vui ra...
Bao dung mến bạn tình sâu đậm
Trắc ẩn thương người nghĩa thậm xa...
Phóng bút nuôi hồn thơ Lý Đỗ
Tung chăn phủi mộng giấc Nam Kha
Tâm an về lại trào hiên quán
Thi hữu tương liên,...tửu đẩy đà...
28-11-2019
Nguyễn Huy Khôi.

SẦU TƯ GIÃ BIỆT
(Thân tặng anh Lê Đăng Mành)
Gạt mối sầu tư lệ chẳng nhoà!
Trong phòng tịnh dưỡng mắt nhìn ra
Ngã lưng cạnh ghế vì thân mỏi
Trải chiếu trên thềm bởi chốn xa
Chọn nét xinh màu như Lãm Nguyệt
Xem đời nhẹ giấc tựa Nam kha
Xoá tan phiền não lòng thơi thới
Trau chuốt nguồn thơ mãi vượt đà...
Như Thu
28/11/19

THĂM ANH – BỆNH VIỆN
Thăm bạn nhà thương, mắt lệ nhòa
Đông người đứng đợi viếng rồi ra
Chàng đi nạn chống trông gầy yếu
Thiếp đẩy xe lăn thấy ốm xa
Nắng tắt hoàng hôn mơ giấc điệp
Bóng mờ chạng vạng mộng Nam Kha
Mau lành xuất viện mong vui vẻ
Bình phục ăn chay ước đẫy đà...!
Mai Xuân Thanh
Ngày 28/11/2019

CHIỀU TRONG BỆNH VIỆN
Đông phố chiều mưa bóng nhập nhòa
Người vào bệnh viện kẻ chờ ra
Niềm đau quấn chặt luôn kiềm tỏa
Nỗi khổ giam cầm khó thoát xa
Dẫu biết cõi đời như mộng ảo
Mà hay phận kiếp tựa nam kha
Bâng khuâng ngó cuộc sầu tang hải
Mong phút bình sinh nghĩa đậm đà.
Lý Đức Quỳnh
29/11/2019

THĂM BẠN
Trăng không ai ngắm cũng phai nhòa
Bạn hữu vào thăm lại trở ra
Bệnh viện nhọc nhằn...thương kẻ ở
Vườn thơ lặng lẽ...nhớ người xa
Nằm gần trọn tháng như pho tượng
Tưởng chỉ vài ngày tựa giấc Kha
Cầu chúc thi nhân mau hết bệnh
Lời ngâm, câu xướng mãi trên đà...
Sông Thu

“Chỉ mong thân khổ tâm an lạc
Chia sẻ tương lân chẳng điệu đà”*


CHỈ mỗi niềm riêng ngẫm xót ta…
MONG nhiêu thế buộc chóng rời xa!
THÂN trần buông nghĩa ân nào thuận
KHỔ phận chữ khoe tình nỏ hòa
TÂM dạ nhọc nhằn xua bão táp
AN lòng trăn trở xở phong ba
LẠC dòng dai dẵng đành vương đọa
CHIA SẺ TƯƠNG LÂN CHẲNG ĐIỆU ĐÀ!
Phúc Lũy
29 11 2019
* PL khoán thi - Mượn câu thi Thi Huynh Như Thị.
(TÌNH BỆNH VIỆN - Như Thị).

TƯỞNG NHỚ THỜI QUA
Kỷ niệm đời ta tưởng xóa nhòa
Lo buồn dấu kín, xót đau ra
Tháng ngày tuôn mãi lòng u uẩn
Tuổi tác trôi đều dạ lắng xa
Trăng chiếu ngoài hiên, hồn Nguyệt Lãm
Mưa xuyên dưới gối, giấc Nam Kha
Người đi lưu luyến tình y viện
Bỗng nhớ quê hương, góc chợ Đà.
Tạ Vương Kim

Chúc thi hữu chóng lành
Nguyệt Lãm trăng trong chẳng nhạt nhoà
Mong xong khổ nạn,được mau ra
Mực ngưng tuôn chảy nơi ao đọng
Bút lại tung bay chốn biển xa
Thoáng hiện sát na, đời thế tục
Vèo qua tích tắc giấc mơ Kha
Làm thân cát bụi là như thế
Vẫn muốn hồi sinh lấy lại đà
Thanh Hoà

VỮNG ĐÀ 
Ánh sáng lùi dần bóng nhập nhoà
Hành lang đông nghẹt cản đường ra
Nhiều ca dữ dội cần khám trước
Mấy bệnh hiểm nghèo chớ xếp xa
Bảng lảng chiều rơi lòng mộng ảo
Hững hờ tối đến giấc mơ Kha.
Sống trên trần thế xưa nay vẫn
Ân đức công dày mới vững đà
PHƯỢNG HỒNG

Thăm Bệnh
Vào thăm bệnh viện nắng phai nhoà
Kẻ nhập người hồi cảnh diễn ra
Chuyện khó đời thường luôn luẩn quẩn
Điều buồn cuộc sống chẳng rời xa
Niềm tin ổn trí cầu Di Lạc
Cứu cánh an tim niệm Phật Đà
Bạn hữu mong huynh Mành sớm khoẻ
Thơ vườn mãi đẹp giấc nam kha
Minh Thuý ( Thành Nội )
Tháng 11/29/2019

CẢNH BỊNH VIỆN UNG BƯỚU SG
Bịnh viện nhìn quanh nước mắt nhòa
Người người hớt hãi vẻ lo ra
Thân nhân sắp lớp nằm trên đất
Kẻ bịnh trên giường mắt ngó xa
Ẫm thấp hàng hiên đầy ám khí
Âu lo bịnh trạng thật trầm kha
Đời người tứ khổ làm sao tránh (*)
Đất nước nghèo nàn đã mất đà
M.Đ
30 11 219
(*) sinh lão binh tử

KHI MÔ VỀ NHÀ ?
Lâu ngày nằm viện mắt hơi nhoà
Chẳng biết bao giờ mới được ra
Thương ánh trăng ngà nơi bến cũ
Nhớ vườn Lãm Nguyệt bóng người xa
Căn phòng đôi lúc nghe lành lạnh
Một chắc* nhiều khi thoáng sợ ma*
Bao kẻ đáng thương nằm chiếu đất
Thân ta may mắn còn trên đà…

NS-CANADA
*một mình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét