NÍU BÓNG THỜI GIAN
(Kỷ niêm 42 năm gặp lại :1970-2012)
* Liên hoàn thập thủ *
Bốn hai chờ đợi, tưởng, hoài, trông
Tình đã chôn sâu, tận đáy lòng
Bất chợt tuôn trào, lên khóe mắt
Dần dà lan tỏa, xuống môi hồng
Tâm tư trao gởi, chưa tròn ý
Cảm xúc đong đầy, quá nhớ mong
Muốn níu thời gian, quay đứng lại
Bóng chiều đã ngả, xuống bên song
2
Bên song bóng ngã xuống bên song
Trời hỡi; ngươi ơi; áo thắm hồng
Chân cứ ngập ngừng, chưa muốn bước
Mắt còn vương vấn, ngẩn ngơ trông
Dùng dằng đi ở, khôn phân định
Cảm nhận chia ly nát cả lòng
Tay vẫy xa dần, giờ tiễn biệt
Có lần gặp lại, nữa hay không?
3
Người còn gặp lại nữa hay không ?
Bởi quỹ thời gian, đã cạn dần
Sức khỏe đường xa, luôn ái ngại
Tiếng lòng khắc khoải, vẫn vang ngân
Con thuyền thôi thúc, quay về bến
Cánh nhạn cuối trời, dạt bão giông
Vẫn cố vượt lên, trên số phận
Duyên đời sót lại, chút tình chân.
4
Tình chân một khối giữ tình chân
Trải mấy bão giông, giữa cuộc trần
Dâu bể nổi trôi, bèo dạt sóng
Tình đời trắc trở, gió đưa chân
Yêu thương số phận, ai đâu biết
Duyên nợ Ông Tơ, đã định phần
Gần cuối cuộc đời, may gặp lại
Sao lòng chưa hết, nỗi bâng khuâng
5
Bâng khuâng lưu luyến lúc chia phôi
Chẳng nói với nhau được nửa lời
Quay gót ai về riêng lối nấy
Xoay mình người nắm lấy tay tôi
Rưng rưng lệ nhỏ lăn gò má
Bất chợt môi tìm kiếm khóe môi
Cảm nhận đất trời, sầm tối lại
Hương tình hâm nóng, thủa đôi mươi
6
Đôi mươi tình ấm đã trao nhau
Nguyện ước keo sơn đến bạc đầu
Trắc trở hiếu tình khôn vẹn cả
Chia lìa duyên phận, nén thương đau
Ra đi biền biệt không tăm tích
Để lại hiên đời những giọt châu
Cất bước sang thuyền yên phận gái
Từ đây chôn kín, mối duyên đầu
7
Duyên đầu dang dỡ, nối duyên sau
Những tưởng êm xuôi, có biết đâu
Giông tố cuộc đời, đeo đẳng mãi
Dư âm ngày cũ, nặng tình sâu
Đồng sàng dị mộng, khôn ngăn nỗi
Một lối chung giường, vẫn ghét nhau
Nghịch cảnh đành chia hai lối mộng
Người ơi; giờ biết, biết tìm đâu
8
Tìm đâu lối cũ với quê xưa
Tan nát chiến tranh đã đẫy đưa
Bốn hướng tám phương, trời rộng quá
Hai vùng sinh tử, đất không vừa
Di dời lập nghiệp, nơi heo hút
Hay vượt trung dương, giữa nắng mưa
Trăm ngã đường đời, vương cánh nhạn
Cầu mong sống sót, lúc giao mùa
9
Giao mùa gió chướng, chẳng bình yên
Cuộc sống khó khăn, với gạo tiền
Xã hội đổi ngôi, thầy đổi tớ
Tình đời soán vị, trăng thay đen
Con tim bướng bĩnh, không dời đổi
Bản chất ương gàn, chẳng chịu quên
Nhớ mãi một người, khôn gặp lại
Để lòng khắc khoải, suốt bao đêm
10
Bao đêm khắc khoải, luống chờ mong
Lá thắm chim xanh, đã cạn dòng
Tin nhạn đi về luôn, vắng vẻ
Ngậm ngùi chia lối, với ngăn sông
Tuổi đời quá bán, mong gì nữa
Duyên vẫn chưa phai, nghĩa vẫn nồng
Bởi thế trời thương, cho gặp lại
Chỉ trong chốc lát, để mà trông ./.
Vĩnh Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét