Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

SẦU GIĂNG – MonglienLynn Phan cùng thi hữu



SẦU GIĂNG
 (Nđt)
Mưa về phố cũ giọt sầu giăng
Gởi lại vườn xưa những vết hằn
Tựa cửa bên mùa thu dõi nắng
Say hồn giữa buổi hạ nhìn đăng
Tình yêu giữ trọn cho lòng đắng
Ngõ ái theo tìm để dạ băng
Ảnh đã hoen màu tim nhói quặn
Mây hờn gió tủi võ vàng trăng
 

MonglienLynn Phan
Sep 14/2017

HỌA:

THU MỘNG
Nàng Thu luyến ái vời sông mộng
Chú Cuội reo mừng trải ánh trăng
(Thtk)
Nàng Nguyệt đa tình, thả cánh giăng
Thu vàng kỷ niệm mãi in hằn
Luyến lưu suối nhạc vờn sương trắng
Ái niệm vườn thơ nở bóng Hằng
Vời tiếng lá rơi lòng vắng lặng
Sông khơi sóng trổi cảnh lăng băng
Mộng về biển nhớ càng sâu lắng
Chú Cuội reo mừng trải ánh trăng

Đức Hạnh



DẤU TÌNH SẦU

Chốn cũ thu về lạnh lẻo giăng
Nhà xưa kỉ niệm vẫn in hằn
Đường thôn lá đỏ rơi dường vẽ
Ngõ xóm hoa vàng nở tựa đăng
Ngẫm lại tình yêu lòng bổng giá
Mơ về nghĩa ái dạ hoài băng
Đâu ngờ tan
    vỡ tràn vị đắng
Ngọt ngào mấy chốc gió cuốn phăng
Âm thầm nuối tiếc lòng nín lặng
Tim vỡ hồn đau đã mấy trăng ...

Anh Dung
 
 
TÌM LẠI ĐƯỜNG XƯA

Lối nhỏ mây sầu lộng bão giăng
Đường yêu thổn thức nỗi đau hằn
Bên vườn rộn rã chờ tia nắng
Đoạn ngõ âm thầm tỏa ánh trăng
Tưởng hết tình xưa mà vẫn quặn
Nào quên nghĩa mới lại hay giằng
Nay về nẻo ấy tìm phiêu lãng
Đã gặp nhưng rồi chẳng nói năng!

Nguyễn Quốc Hồng


 
ĐÊM SẦU 

Mưa sầu giọt thấm mãi buồn giăng
Gợi nhớ tình xưa lỡ phải hằn
Mãi đợi nàng xuân cầu chở nắng 
Hoài trông bác hạ nổi hoa đăng
Mưa buồn gợi nhớ hoài cay đắng
Gió thảm thêm sầu nặng giá băng
Nặng nghĩa ân tình sao cứ quặn
Đêm sầu ngóng tạnh lỡ làng trăng


Duy Dũng Pham 



GIĂNG CÂU

(Nđt)
Mỗi độ mưa dầm để lưới giăng
Mừng vui đã thấy rọ đầy căng
Cùng nhau đổ dẹp rồi phơi nắng
Xúm lại lên đường cũng để đăng
Những buổi đi về lòng mặn đắng
Nhiều đêm ướt đẫm lạnh ai bằng
Mưa nhiều gió thổi lòng đau quặn
Chỉ thấy mây đùa giỡn cạnh trăng


Nguyễn Tuấn

 
CUNG SẦU
 
(Nđt)
Vẳng tiếng cung đàn não nuột giăng
Tình xưa đớn đọng vẫn lưu hằn
Đan lòng lạnh lẽo hong chờ nắng
Để dạ ê chề dõi lối đăng
Dẫu thủa mây hồng loang lệ đắng
Cho dù gió bão cuộn trời băng
Mong chờ tím ngõ sầu đan quặn
Gõ nhịp u buồn ngỏ với trăng


Dinh Quang Duong

 
DĨ VÃNG

Ngâu về tháng bảy nỗi buồn giăng
Viễn xứ rời quê mỏi mệt hằn
Rũ bỏ thời mơ tìm sợi nắng
Quên rồi thuở mộng khóc sầu đăng
Tàn Thu tiễn biệt lòng cay đắng
Vật đổi sao dời đẫm giá băng
Trả những ân tình đau thắt quặn
Đâu tìm kỷ niệm...dỗi hờn trăng?
Xê Ty

 

CHUYỆN GIÓ TRĂNG!
 
Nhả sợi tơ lòng tóp ruột giăng 
Đan mơ đợi Nguyệt tháng năm hằn 
Phong sương bạc thếch tình chưa lắng 
Mộng mị xanh dờn ái mộ đăng 
Dặm khách rong chơi đời tẩm mặn 
Trời quê mắc võng nghiệp sầu băng 
Xưa nay rượu đắng! Nào vơi đắng! 
Độc ẩm đôi hàng chuyện gió trăng.
Nguyên Phương

 

BÓNG CŨ
Quện lẫn sương mù với cỏ giăng 
Ngày đưa tiễn bạn khắc in hằn
Người đi lối nhỏ đường chưa rạng
Nguyệt dõi trên trời bóng tỏa đăng
Nghĩ lại cho mình thêm tủi đắng
Đành quên để dạ bớt sầu băng
Niềm riêng bỗng nhớ lòng thêm quặn
Rũ sạch thôi đành gửi gió trăng !


Vàng Mai


THU BUỒN

Phố cũ đi về nước mãi giăng
Vườn xưa để lại vết nhơ hằn
Thu buồn tựa cửa ngồi trông nắng
Hạ tủi bên thềm đứng ngóng đăng
Nghĩa ái theo tìm cho dạ đắng
Tình ân giữ trọn để lòng băng
Xem hình thấy ảnh phai màu úa
Gió dỗi mây hờn nhạt sắc trăng ...!


Thanh Trân


TÌNH THƠ

(Nđt)
Ngỡ tưởng mưa về quện gió giăng
Niềm thương nức nở đọng môi hằng
Xuân còn gửi lại đôi dòng nắng
Hạ vẫn trao về mấy tuổi trăng
Những buổi xa dời da diết gặng
Bao lần cách trở hững hờ băng
Dòng tương thổn thức vờn mây lặng
Rộn rã tình thơ ngỏ ước rằng..!


Hoan Nguyễn Huy

CHỈ THẤY TRĂNG
 
(Nđt- Bl - Đv)
Gió vởn mưa về lạnh lẽo giăng
Mơ màng tẩy sạch giấc mơ hằng
Rèm thưa hạ vẫn la đà nắng
Cửa lớn thu còn quạnh quẽ đăng
Lạc lõng nhìn theo dòng nước vẳng
Âm thầm nghĩ đến đoạn tình băng
Trông đời khắc khoải lòng sao đắng
Lặng lẽ nhìn lên chỉ thấy trăng...
Nguyen Hoang
 
1- GIỌT NHỚ 
Chiều về .. lá rụng... chút buồn giăng..
Tựa cửa bên song...nỗi nhớ hằn ,
Bóng ngã trời tây...vài giọt nắng..
Chạnh lòng thương xót.. mối tình đăng !
Thương người cách trở...bao sầu đắng...
Đại dương , sông núi .. biệt ngàn băng,
Yêu xa như ảo, tim đau quặn..
Đêm đến rồi ..nhỏ lệ với trăng...!
 
2 - 
HỒN QUÊ 
Lối cũ ta về ...mây trắng giăng,
Hương thơm, lúa chín hạt trĩu hằn, 
Bờ mương, bông cỏ chìm trong nắng, 
Cò chiều bay lã ...chốn đồng đăng....!
Nhớ lắm ..vị quê .. bao ngọt đắng, 
Tuổi thơ ước mộng ...ngắm sao băng,
Ngày thả diều....mẹ đánh đau quặn ...
Đêm nướng khoai hồng... đón bóng trăng...

Hà Lệ



CHIỀU ÊM
 
Nhện nhả tơ sầu võng mắc giăng 
Ngày đi để lại dấu chân hằn 
Đêm còn lấp lửng mong chiều lặn 
Đóm cũng âm thầm đợi lửa đăng 
Cỏ rũ ven đường rung gió vặn
Tre khòm cuối bãi ngó diều băng 
Chuông chùa đổ tiếng trong trời lặng 
Tĩnh mịch yên lành chỉ gió trăng..


Hoang Vu

 
NỖI NIỀM

Bên thềm nguyệt tỏ nỗi niềm giăng
Kỷ niệm tình yêu rõ dấu hằn
Hạ dỗi đan buồn thơ thẩn nắng
Thu hờn xót lệ bẽ bàng đăng
Chìm theo mộng ước tâm hòa phẳng
Tưởng đến duyên phần dạ rũ băng
Giữa buổi xuân đời thương tiếc quặn
Mơ còn sáng rọi nữa à trăng !?

Hai Dang

TRÁCH…!!

(Nđt)
Chỉ tại mưa nhiều nỗi nhớ giăng
Ngày nao kỷ niệm vẫn in hằn
Tình xưa gột bỏ phơi ngoài nắng
Nghĩa trước hao mòn trải ngọn đăng
Cứ tưởng thề non còn ngõ lặng
Hay là hẹn biển đã tàn băng
Thôi đành chấp nhận nghe sầu vẳng
Để những đêm buồn lại trách trăng


My Chau Nguyen

 
MÂY CHIỀU GIĂNG!

Lặng lẽ mây chiều suốt buổi giăng,
Đường xưa để lại vết in hằn...!
Bao lần ủ rũ do phờ nắng...,
Mấy thuở âu sầu tại rã đăng...!
Nhạt nghĩa nơi lòng sao khỏi đắng,
Phai tình cõi dạ chẳng ngừng băng!
Đau buồn số hẩm ơ thờ quặn,
Tủi hận đêm về dõi khuyết trăng!!!
Dư Âm
  
VẪN ƯỚC

(Nđt.Nv)
Bởi tại yêu người nỗi nhớ giăng
Rồi như kỷ niệm cứ theo chằng
Tình xưa ảo não hôm vờn nắng
Phận cũ bơ phờ buổi đón trăng
Ngó biển hoài mơ tìm ngõ lặng
Thề non mãi đợi kiếm ân bằng
Đêm tàn vẫn ước câu thề vẳng
Rạng rỡ cho lòng khỏi giá băng


Bùi Tấn Hoàn


GIẬN HỜN

Bão giận mưa hờn phủ kín giăng
Miền Trung khúc ruột đẫm sâu hằn
"Phơn" về Hạ bỏng đồng khô nắng
Hạn mãn Thu tràn nước trải đăng
Cũng bởi do trời gây ngập đắng
Nên đành cảnh đất chịu tràn băng
Dân nghèo đói khổ lòng đau quặn
Tết trẻ đang kề rũ rượi trăng...!

Võ Hoài Giang
 
NỖI SẦU GIĂNG
 
Ngỡ tưởng bên nhau quấn quýt giăng
Không ngờ đổi hướng chẳng còn giằng
Sao quên hứa hẹn trong mưa nắng
Có nhớ lời thề trước ngọn đăng
Ngẫm kẻ lầm đường lòng quặn đắng
Suy người lạc lối dạ đau căng
Thôi thì ngậm tủi đành câm lặng
Để mỗi đêm buồn ngắm chị hằng.

Lân Nguyễn

TÀN THU TRÊN PHỐ CŨ

(Nđt)
Bởi nặng tơ lòng chót lỡ giăng.
Thời gian vuột mất vẫn in hằn.
Rồi nhen ở dạ than hồng thắm.
Đã thắp nơi hồn ngọn lửa đăng.
Mắt để phai mầu chan đẫm lệ.
Môi giờ nhạt sắc tỏa hàn băng.
Thu tàn phố lạnh thêm vàng võ.
Cảnh cũ ôm sầu vọng dưới trăng. 

Trần Tiến Việt

KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG
 
"Tết trẻ đang kề rũ rượi trăng"
Còn đâu nghĩ Cuội với cung Hằng
Mùa xưa cảnh cũ còn in dấu
Thuở nọ đồng trôi mãi khắc hằn
Lũ xả hoa màu bay mất sạch
Mưa tràn thóc gạo giữa dòng băng
Vừa nghe bão lại vào nơi ấy
Nghĩ thử thu này Nguyệt có đăng ???
Nguyễn thanh Xuân
 
SẦU GIĂNG
Lối sầu con nhện kéo tơ giăng
Ghi dấu thời gian rõ nét hằn
Gặp tiết lập đông trời ít nắng
Xuân về vui đón kết hoa đăng
Tình yêu cũng có khi cay đắng
Lửa tắt cõi lòng lạnh giá băng
Đau đớn lòng ai mà thắt quặn
Trời hôm mây kéo tỏ mờ trăng
Phi Anh
 
VUI GIĂNG
 
Mưa về phố cũ giọt Vui Giăng.
Gởi lại vườn xưa xóa vết hằn.
Tựa cửa ngắm mùa thu dõi nắng.
Say hồn giữa buổi hạ đêm trăng.
Tình yêu nam nữ nhiều sầu khổ.
Ngõ ái tìm chi chuyện gió trăng.
Ảnh đã hoen màu thôi dừng bước.
Sầu chi cho lắm hỡi vầng trăng.
Thắng Châu


 
1- ĐÊM TỐI !
Trăng đã lên rồi...,mây lại giăng
Đêm như vẫn vậy, bóng đêm hằn...!
Mưa buồn, gió tủi trời đen tối
Chẳng thấy...,đâu rồi ngọn hải đăng?
Lạc giữa muôn trùng đầy sóng gió,
Lòng như đầy ắp một thuyền băng.
Nước đen... vẫn mãi màu u ám,
Đếm tối, bao giờ mới sáng trăng ?!
 
2- NGÀY ĐEN...!
Trời đâu chẳng thấy, bởi mây giăng
Ánh sáng đời ơi...như đã hằn...
Chỉ thấy âm u...,mùa địa ngục
Chẳng còn đâu nữa ngọn đèn đăng!
Xa rồi, xa lắm ngày tươi sáng...
Nắng hỡi, mau về đốt tảng băng.
Đừng để ngày dài sao mãi tối
Nếu trời chẳng có, hãy còn trăng !
Hương Nam


 
TA LẠC NHAU RỒI

Đông buồn man mác trắng sương giăng
Lều cỏ khói vương gấp nếp hằn
Từng giọt lệ hồng đau ngọn nến
Ngàn tia ánh xạ buốt hoa đăng
Cô đơn vườn cũ xôn xao gió
Vắng bóng người xưa lạnh giá băng
Ta lạc nhau rồi từ độ ấy
Chuốc sầu lỗi hẹn những mùa trăng.
Dong Linh Nguyen

THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG

Miền trung bão nổi gió mưa giăng
Trên mặt người dân đậm vết hằn
Đang ở giữa thu không tỏa nắng
Đã qua cuối hạ chẳng hoa đăng
Quê hương đã chịu nhiều cay đắng
Xứ sở còn mang những giá băng
Mỗi lúc nghe tin lòng thắt quặn
Tủi hờn sầu khổ những mùa trăng...!

Van Y Nguyen
 
GIỌT MƯA GIĂNG !

Đêm về lát đác giọt mưa giăng
Đường quê quen lối gót in hằn
Sâu thẳm trong ta chiều nhạt nắng
Bởi khúc thơ đường người đã đăng
Tâm tư trĩu nặng mang sầu đắng
Lòng buồn cô quạnh tựa giá băng
Ước mộng xa xôi tim thắt quặn
Phương trời tăm cá hỡi ánh trăng !

Van Ho

TÂM TRẠNG TỪ BI

Tâm trạng từ bi ước mộng giăng
Tình yêu chữa tận vết sầu hằn
Khi hồn đất nước loanh quanh nắng
Lúc dạ non sông chứa chất đăng
Trí giữa thanh thiên lòng vẫn đắng
Tuệ nơi bạch nhật dạ còn băng
Dựa vào nhục cảnh vòng vo quặn
Lý lẽ ra sao trọn vẹn trăng?!

Thanh Ân

GIĂNG

Họa nỗi tư tình gửi gió trăng
Tình em cuộn sóng cõi lòng băng
Nét ngài khóe hạnh vùi tâm tưởng
Trọn nghĩa nguyên tình vẹn đó đăng
Người ở lòng son dòng lệ úa
Kẻ đi dạ xót vệt thâm hằn
Quảng trời rực sáng vì tinh tú
Đêm lạnh lắng cung sầu bủa giăng

Quang Dong Le

HỒI TƯỞNG
 
Chiều buông nhớ lại cảnh mưa giăng 
Thổn thức tâm tư chỉ biết rằng 
Viễn xứ xao lòng mà thấy đắng 
U hoài gợi chuyện một thời đăng 
Mong chờ chốn ấy vào hoa nắng 
Vẫn đợi nơi này giữa lạnh băng 
Kỷ niệm giờ đây hồn lẻ lặng 
Trông về mái ấm lúc mùa trăng ... !. 
Phuong Hoai Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét