THƠ CHO BẠN HIỀN
(Xướng)
Mấy chục xuân rồi hởi bạn thân!
Đông qua hạ lại biết bao lần
Đò neo bến cũ còn nguyên đó
Trăng rọi đường xưa đã mịt dần
Một khối tương tư quăng dưới biển
Cả trời tủi hận để ngoài sân
Nỗi niềm u uẩn ai nào biết
Chỉ có ông xanh - cũng ngại ngần!
Trương Văn Lũy
GỞI QUÊ HƯƠNG
(Họa:1)
Còn chăng kỷ niệm
với tình thân
Chẳng biết tuyết sương đổi mấy lần
Lối đến thôn xưa hằn rõ nét
Đường về xóm cũ đã mờ dần...
Không quên dậu trúc nơi đầu ngỏ
Nhớ mãi hàng mai ở cuối sân
Tâm sự hoài hương chồng chất núi
Suối thương lai láng chảy trong ngần.
Jan. 6TH. 2015
motthoi
AN LẠC!
(Họa 2)
Đến về cõi tạm đã nhiêu thân
Chơi giỡn nơi đây có mấy lần ?
Lắm lúc gió về hằn rõ dấu
Đôi khi mây đến vận tan dần
Chỉ xuân hiện hữu chưng trong dạ
Nên nụ trường tồn nở trước sân *
Hãy quán biệt li là gặp gỡ
Thì an lạc trú ở dương trần.
Lê
Đăng Mành
ĐỔ BÁC
(Họa 3, nương vận)
Cờ bài là chổ dễ hư thân
Vào nhục ra vinh mấy lượt lần
Sự nghiệp tiêu tan người lánh mặt
Cửa nhà xơ xác bạn xa dần
Keo đầu trúng tủ lòng hưng phấn
Mẻ cuối tra chìa chủ nổi sân
Nghề ấy xưa nay đều lụn bại
Bảo con dạy cháu chớ nên gần
Trần Ngộ
XUÂN CÂU THỌ LẠC
(Họa 4)
Xuân về xa xứ nhớ người thân
Xuân đến rồi đi đã mấy lần
Mấy lượt mai vàng trao sắc ái
Bao hồi trúc biếc gởi màu ân
Dương tà soi bóng
treo đầu ngõ
Nguyệt xế nghiêng vành dọi xuống sân
nhin quỹ thời gian còn ngắn quá
Cầu mong Thọ Lạc –đẹp trong ngần.
Ngọc Ẩn Nhi Huyền
ÂN TÌNH
(Họa 5)
Còn đâu bóng dáng của hai thân
Mãi nhớ ngày xưa biết mấy lần…
Đồng cạn mưa dầm rồi tạnh hẳn
Ruộng sâu nắng quái cũng tan dần
Phải chăm dâu luống xanh đầu bãi
Để đón nong tằm chín cuối sân
Tấm lụa ân tình trao chợ Hạ (*)
Công cha nghĩa mẹ thấm trăng ngần.
Phan Tự Trí
BẠN THÂN
(Họa 6)
Bao năm giữ mãi bạn bè thân
Bởi đã lặng im biết mấy lần
Ví phỏng lời yêu đà gắn bó
Chắc gì vàng đá khỏi phai dần
Tương tư giấu kỹ nên nguyên vẹn
Thương nhớ gìn riêng chẳng hận sân
Đến cuối cuộc đời nhìn trở lại
Mừng sao tình cảm vẫn trong ngần.
Sông Thu
TẾT THA HƯƠNG
(Họa 7)
Quanh đi quẩn lại chả ai thân
Bạn cũ hôm nao giã biệt lần
Đất mới tuổi già thêm gắn bó
Quê xưa thơ ấu mỗi xa dần
Xót sao nắng hạ cây khô lá
Thương lắm mưa dầm rêu bám sân
Đón Tết tha hương rầu nẫu ruột
Bà con hàng họ nhớ vô ngần !
Võ Làng Trâm
XUÂN NHỚ QUÊ
(Họa 8)
Tha phương cầu thực, chẳng người thân
Xuân đến rồi đi đã mấy lần
Bạn hữu trường xưa không gặp gở
Bà con xóm cũ cũng xa dấn
Héo hon cành liễu bên song cửa
Trơ trọi gốc đào ở cạnh sân
Đôi mắt thẩn thờ theo cánh én
Dõi về quê mẹ, nhớ vô ngần
Văn Thanh
HỌA PHƯỚC
(Họa 9)
Đường trần trắc trở liệu lo thân
Họa phước làm sao biết để lần!
Quả báo trời dành đâu tránh khỏi
Tiền duyên phận định lại thêm dần
Thiền tâm tỉnh thức tìm an lạc
Tích đức tu từ bỏ hận sân
Cát bụi hồng trần tung cõi thế
Nguồn vui Phật tánh thật vô ngần.
Hải Rừng
THÂN GỬI X
(Họa 10)
Nhớ quá mày a, đứa nhất thân
Từ ly... về gặp có hai lần
Con Tam thằng Tứ người cao hẳn
Bà Lý ông Ba tóc bạc dần
Trà thiếu tri âm buồn thế chứ
Thơ xa tri kỷ chán vô ngần
Vợ con níu cẳng tao thành kẻ
Tình nghĩa cỏ trâu gác giữa sân!
Trần Như Tùng
DUYÊN TIỀN ĐỊNH
(Họa 11)
Thân tặng các bạn trong tuổi tứ hành xung
Dần, Thân, Tỵ, Hợi
Cũng bởi vì em vướng tuổi Thân
Tình duyên lận đận đã đôi lần
Mẹ rằng hãy chọn thằng Nhâm Tý*
Bố dặn nên xa kép Mậu Dần
Xuân úa- bao năm tìm khắp chốn
Lá tàn- mấy bận rụng qua sân
Trời Tây một bước đời thay đổi
Gặp được chàng Heo dạ trắng ngần
Thy Lệ Trang
ƯỚC MONG …
(Họa 12)
Đọc dòng tâm sự thấy như thân!
Mong ước gặp nhau dẫu một lần
Trường cũ trở về sao vắng lặng
Bạn hiền lưu lạc đã thưa dần
Mưa rơi tí tách vang trên mái
Lá rụng tơi bời phủ khắp sân
Đất khách quê người lòng trống trải
Được ai thăm hỏi quí vô ngần!
Như Thu
NHỚ NGƯỜI THÂN
(Họa 13)
Bao năm trống vắng dáng người thân
Nhớ mãi tình xưa tỏ mấy lần
Cảnh sắc mây trời luôn biến thái
Lòng người trăng gió cũng vơi dần
Thương nơi hò hẹn trên đồi núi
Yêu chốn trông chờ ở cuối sân
In dấu bóng hình thời dĩ vãng
Ần chìm tâm trí đẹp vô ngần./.
Hoàng Vũ
THƠ CHO BẠN HIỀN
(Họa 14)
Xuân về nhớ quá những tình thân
Đau xót người thương cứ mất lần
Cảnh cũ đò nằm neo ngóng đợi
Biển khơi thuyền dạt khuất xa dần
Hai phương chia cách sầu trăm mối
Kỷ niệm quây quần đổ trước sân
Khói biếc hoàng hôn bay tản mác
Sắc không vô tận - nỗi vô ngần!
Uyên Du NDT
Đồng Tháp – 20150108
NỖI BUỒN THA HƯƠNG
(Họa 15)
Ba mươi cái Tết thiếu tình thân
Giọt lệ thầm rơi biết mấy lần
Viễn xứ thênh thang đường rộng mở
Hồi hương loáng thoáng bóng xa dần
Xuân về én lượn trong tiềm thức
Tuyết thế mai cười ở trước sân
Đón buổi giao thừa im tiếng pháo
Lòng dâng nỗi nhớ lớn vô ngần
08/01/2014
Bửu Tùng
CÒN ĐÂU NỮA!
(Họa 16)
Xuân về sao bỗng tủi buồn thân!
Đếm sợi tóc mây biết mấy lần!
Không đợi mà giao thừa vẫn tới
Chẳng trông nhưng ngày tháng qua dần
Xưa đưa chân bước đi ngàn cõi,
Nay đã tay run vịn khoảnh sân
Hùng khí một thời chừ
lịm tắt.
Trên cao trăng vẫn sáng trong ngần.
Nhatthuyh
NỔI LÒNG
(Họa 17)
Xa quê từ ấy biệt tình thân!
Cất bước ra đi chẳng tính lần
Thuyền dạt muôn khơi bờ lạ lẫm
Bèo trôi khắp chốn bãi quen dần
Thương từng đông giá mây giăng lối
Nhớ lắm xuân hanh nắng ngập sân
Đất tổ trông vời lòng quặn thắt
âm vang lời mẹ thoảng trong ngần.
Văn Thiên Tùng
(Quảng Trị)
NHỚ NGƯỜI THÂN
(Họa 18)
Xa quê vẫn tưởng đến
người thân
Tháng lại năm qua biết mấy lần
Nhớ mẹ không còn hình vẫn rõ
Thương cha đã khuất bóng mờ dần
Hàng tre ngóng đợi bên ngoài ngõ
Khóm trúc trông chờ cạnh góc sân
Bạn hữu anh em luôn thăm thiết
Tình quê nghĩa xóm
mãi trong ngần
09-01-2015.
Hoàng Từ
GIAO THỪA
(Họa 19)
Vợ chồng sau lễ đã thành thân
Ân ái yêu thương biết mấy lần
Nắng ấm đất trời Xuân đến mãi
Đời tươi hoa lá Tết gần dần
Giao hòa hạnh phúc nơi nhà phố
Tiếp trải an lành khắp sảnh sân
Nhân loại hòa bình vui vẻ sống
Lắng nghe nhạc chúc vọng trong ngần
NhaTrang,09.01.2015
Võ Sĩ Quý
VẪN CÒN NHỚ
(Họa 20)
Lâu rồi vẫn nhớ đến em thân
Ruột thắt gan đau đã mấy lần
Bến nước thưa người trời thấp lại
Đò ngang vắng khách nắng vơi dần
Hai hàng lệ nhỏ lăn qua gối
Một mảnh tình si gục trước sân
Thấp thoáng bên sông sương trắng phủ
Áo ai tha thướt đẹp vô ngần
Thuyền Viễn Xứ
TỨ HÀNH XUNG…
(Họa 21)
Hồi trẻ đến giờ mãi độc thân
Đính hôn, lễ cưới hỏng năm lần
Gia do cô ấy sanh năm HỢI
Cũng bởi ta đây nở tuổi DẦN
Hạ trước KHĨ mừng cho tới ngõ
Xuân nay RẮN tủi đuổi ra sân
Tứ hành xung khắc nên chưa vợ
“Sáu bốn” tim tôi vẫn trắng ngần
Độc Hành
NHỚ QUÊ
(Họa 22)
Bao năm xa cách những người thân!
Chẳng gặp lại nhau được một lần
Nỗi nhớ đong đầy như đọng lại
Niềm thương ray rứt cứ lan dần
Cầu mong mưa thuận xuôi miền ngõ
Ước nguyện gió hòa viếng cõi sân
Lưu lạc phương trời tình gắn bó
Quê hương nguồn nước mãi trong ngần!
Trần Văn Hạng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét