RỦ TRĂNG
Đẹp quá non cao lạnh đất trời
Má ai hồng thế nhỉ Xuân ơi
Tuyết rơi trắng xoá trên sườn núi
Ngọn lửa đỏ tươi ấm chỗ ngồi
Miếng thịt heo rừng chưa kịp chín
Bát canh mèn mén đã thơm môi
Tiếng khèn réo rắt bên bờ suối
Rủ mãi trăng rằm mới xuống chơi .
CHIỀU BUỒN
Tháp Chàm trầm mặc tiễn hoàng hôn
Người cũng dần về sắp tới buôn
Chim đã rủ nhau tìm tổ ấm
Dơi còn chao lượn khắp tầng không
Nắng vàng lưu luyến từng viên gạch
Bóng tối choàng ôm những khúc sông
Văng vẳng bên tai đồi gió hú
Vọng lời thơ Chế giữa mênh mông *
*: Nhà thơ Chế Lan Viên
HOÀNG HÔN
Chiều nhuộm hoàng hôn rực ánh vàng
Sau cành e lệ một vầng Trăng
Trầm tư Tháp cổ* hoài nhung nhớ
Lãng đãng mây buồn đã thoáng giăng
Bóng tối ngập ngừng đang lấn tới
Ánh dương lưu luyến sắp qui hàng
Nghìn năm dấu vết còn in mãi
Gió hú hay hồn Sơn nữ Chăm?
*Những ngôi tháp Chàm cổ ở miền Trung Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét