Thứ Hai, 27 tháng 8, 2018

CHÙM THƠ HỤY VỤ

HẾT DUYÊN

Hết duyên thời chớ gượng mà chi.
Dẫu cố bao nhiêu chẳng ích gì.
Thấy dạ bâng khuâng dường lắm bận
Nghe lòng bịn rịn cũng nhiều khi.
Như con thuyền cũ không về bến
Tựa cánh hoa xưa đã lỡ thì.
Xin chấp nhận mình không oán trách
Hòa cùng nghiên bút quẳng sầu đi.
                                     HV 24/08/18


NGÔN NGỮ

Với loại phàm phu chớ uổng lời.
“Nhất ngôn cửu đỉnh” phải đâu chơi.
Anh hào hội thoại vui tròn kiếp
Tuấn kiệt quay lưng phí một đời.
Kẻ ác buông câu chua chát bủa
Người hiền cất tiếng đắng cay vơi.
An nguy sẵn ở trong tiềm thức.
Lời nói thành tâm động đất trời.
                             HV 24/08/18

Tử viết: "Khả dữ ngôn, nhi bất dữ chi ngôn, thất nhân. Bất khả dữ ngôn, nhi dữ chi ngôn, thất ngôn. Trí giã bất thất nhân, diệc bất thất ngôn"
Đức Khổng Tử nói: Có thể cùng nói chuyện với ai đó nhưng không nói, đó là mất người. Không thể nói chuyện với ai đó nhưng lại nói, đó là mất lời. Bậc sáng suốt không làm mất người cũng không làm mất lời.


ĐỔI THAY

Như giọt sương mai trước nắng hồng
Vô thường biến đổi sắc thành không.
Bao chiều đắm đuối say như mộng
Một sáng dửng dưng lạnh tựa đồng.
Chiếc lá lìa cành còn nhớ cội
Con thuyền cập bến đã quên sông.
Thói đời sáng thắm chiều phai nhạt
Chẳng có tình nao mãi ấm nồng

Chẳng có tình nao mãi ấm nồng
Thế thời nhất sĩ lại nhì nông.
Kẻ chân rất dở đường tô lục
Người giả thường hay lối chuốt hồng.
“Lạc nước hai xe đành bỏ phí
Gặp thời một tốt cũng thành công”.
Giữa khi đạo lý đang suy mạt
Người ngợm vàng thau dễ đánh đồng.

                                    HV 25/08/18

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét