KHÚC NHẠC LÒNG
Những sợi mù giăng kín nẻo đường
Chân chiều thả nhịp lối mờ sương
Hồn trăng đã khép miền hư ảo
Đóm lửa vừa khơi ngõ mộng thường
Cổ độ mây tàn treo bóng liễu
Môn thiền lá đổ rợp hàng dương
Lời ru mẹ trẻ buồn xa vắng
Đủ mối sầu lo nỗi đoạn trường ./.Thạch Hãn
27 12 2017
Những sợi mù giăng kín nẻo đường
Chân chiều thả nhịp lối mờ sương
Hồn trăng đã khép miền hư ảo
Đóm lửa vừa khơi ngõ mộng thường
Cổ độ mây tàn treo bóng liễu
Môn thiền lá đổ rợp hàng dương
Lời ru mẹ trẻ buồn xa vắng
Đủ mối sầu lo nỗi đoạn trường ./.Thạch Hãn
27 12 2017
HỌA :
MỘT MÙA XUÂN
Một tà áo nhẹ thoảng qua đường
Một cánh hoa đời phủ nắng sương
Một bóng mây mù trăng vẫn sáng!
Một cơn gió lạ mộng luôn thường
Một đường chính trực ngời sông núi
Một lối công bình tỏ ánh dương
Một cảnh bất nhơn đau đất Mẹ !
Một lòng nhân ái nở Xuân trường. Đức hạnh
27 12 2017
KHÚC NHẠC LÒNG
Mù giăng lợp kín mọi cung đường
Thả bước an nhàn phố phủ sương
Đoản khúc dìu tâm vương mộng ảo
Vần thơ dắt ý vướng vô thường
Gìn tình khởi thuở bên hàng liễu
Giữ nghĩa khơi giờ cạnh bóng dương
Mặc nỗi đơn lòng nơi quạnh vắng
Đường thi vẫn trỗi với canh trường…!
Duc Au
Một tà áo nhẹ thoảng qua đường
Một cánh hoa đời phủ nắng sương
Một bóng mây mù trăng vẫn sáng!
Một cơn gió lạ mộng luôn thường
Một đường chính trực ngời sông núi
Một lối công bình tỏ ánh dương
Một cảnh bất nhơn đau đất Mẹ !
Một lòng nhân ái nở Xuân trường. Đức hạnh
27 12 2017
KHÚC NHẠC LÒNG
Mù giăng lợp kín mọi cung đường
Thả bước an nhàn phố phủ sương
Đoản khúc dìu tâm vương mộng ảo
Vần thơ dắt ý vướng vô thường
Gìn tình khởi thuở bên hàng liễu
Giữ nghĩa khơi giờ cạnh bóng dương
Mặc nỗi đơn lòng nơi quạnh vắng
Đường thi vẫn trỗi với canh trường…!
Duc Au
NHỮNG TƯỞNG...!
Màn mây đã phủ dọc bên đường,
Lặng lẽ đăm nhìn núi trải sương!
Mãi ước qua lần cơn mộng ảo,
Hoài mong trở lại giấc mơ thường!
Không còn lẻ bóng nơi hàng liễu,
Cũng hết đơn hình ở rặng dương!
Những tưởng rời xa miền quạnh vắng,
Và ngưng thổn thức mỗi canh trường!!!
Dư Âm
BÓNG TÀ DƯƠNG
Chiều rơi ánh nguyệt trải trên đường
Khắp nẻo giăng đầy những giọt sương
Thế hạ dường như miền huyễn ảo
Trần gian tựa thể chốn vô thường
Ngoài xa ẩn hiện muôn hàng liễu
Ngõ nhỏ loang mờ vạn bóng dương
Giữa cảnh tàn hoang lòng quạnh vắng
Sầu dâng dạ khắc khoải miên trường
Dạ Thế Nhân Thanh Sơn
ẤM LẠi VÒNG TAY
Mù giăng thả sợi kín con đường
Để bước ai về lạnh lẽo sương
Nắng đã bao ngày mong buổi lạ
Mây thì những sớm bỏ đêm thường
Nghe sầu lắng đọng bên bờ liễu
Thấy mỏi như chìm giữa rặng dương
Phấn khởi nay đoàn viên mộng cũ
Rồi mai sẽ ấm lại canh trường..!
Hữu Thiên
NHẠC LÒNG
Giăng giăng mưa bụi phủ trên đường
Phố xá làng quê đẫm ướt sương
Bão đến năm này sao đột xuất
Mưa về tháng trước chẳng bình thường
Lũ tràn xối xả tan đồng lúa
Gió quật tơi bời đổ rặng dương
Xót cảnh dân nghèo trong giá rét
Co ro lạnh cóng những đêm trường
Đinh Vĩnh Long.
CẬU ẤM
Chiều chiều đã dạt quán bên đường
Khệng khạng lầm lỳ giữa gió sương
Nhậu nhẹt trêu đùa trông bất ổn
Ăn chơi quậy phá chẳng bình thường
Say nhèm đến cổng la bà Cúc
Xỉn nặng sang nhà chửi chị Dương
Bố mẹ nuông chiều nên đổ đốn
Mong sao cậu khóc trước quan trường
Dinh Tuan Minh
ĐÊM DÀI
Xa quê bỗng nhớ một con đường
Những lúc chiều vàng phủ lạnh sương
Đã biết phù vân đời vọng ảo
Thì sao huyễn hoặc khúc nghê thường
Lơ thơ rủ bóng nhòa thân liễu
Ủ rũ nghiêng sầu mịt ánh dương
Dạ tưởng ai đi ngoài ngõ vắng
Mà nghe quạnh quẽ suốt đêm trường ./.
Huan Tran
BƯỚC CHÂN XA MÃI
Cũng bước dần qua hết đoạn đường
Nên giờ mái tóc phủ màu sương
Chân mòn bước mỏi âu là đúng
Gót nhỏ dần lui ấy lẽ thường
Bởi tuổi xuân thì đâu mãi đợi
Nên thời sức khỏe khó hồi dương
Chiều mưa gió lạnh người xa bước
Bỏ lại trần gian vũ khúc thường .
Hà Ngân
NHẠC LÒNG
Giăng giăng mưa bụi phủ trên đường
Phố xá làng quê đẫm ướt sương
Bão đến năm này sao đột xuất
Mưa về tháng trước chẳng bình thường
Lũ tràn xối xả tan đồng lúa
Gió quật tơi bời đổ rặng dương
Xót cảnh dân nghèo trong giá rét
Co ro lạnh cóng những đêm trường
Đinh Vĩnh Long.
CẬU ẤM
Chiều chiều đã dạt quán bên đường
Khệng khạng lầm lỳ giữa gió sương
Nhậu nhẹt trêu đùa trông bất ổn
Ăn chơi quậy phá chẳng bình thường
Say nhèm đến cổng la bà Cúc
Xỉn nặng sang nhà chửi chị Dương
Bố mẹ nuông chiều nên đổ đốn
Mong sao cậu khóc trước quan trường
Dinh Tuan Minh
ĐÊM DÀI
Xa quê bỗng nhớ một con đường
Những lúc chiều vàng phủ lạnh sương
Đã biết phù vân đời vọng ảo
Thì sao huyễn hoặc khúc nghê thường
Lơ thơ rủ bóng nhòa thân liễu
Ủ rũ nghiêng sầu mịt ánh dương
Dạ tưởng ai đi ngoài ngõ vắng
Mà nghe quạnh quẽ suốt đêm trường ./.
Huan Tran
BƯỚC CHÂN XA MÃI
Cũng bước dần qua hết đoạn đường
Nên giờ mái tóc phủ màu sương
Chân mòn bước mỏi âu là đúng
Gót nhỏ dần lui ấy lẽ thường
Bởi tuổi xuân thì đâu mãi đợi
Nên thời sức khỏe khó hồi dương
Chiều mưa gió lạnh người xa bước
Bỏ lại trần gian vũ khúc thường .
Hà Ngân
VUI NGOẠN CẢNH
Rừng chiều gió thoảng nhẹ bên đường
Dạo bước nhàn vân lối quyện sương
Dạ suối tình trăng miền huyễn ảo
Hương đồi sắc núi chốn vô thường
Mây lùa cuộn lá ru bờ liễu
Gió cuốn theo chiều thả bóng dương
Thỏa ý non cao lòng tịnh tại
Du quan ngoạn cảnh thú vui trường .Hương Thềm Mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm).
Rừng chiều gió thoảng nhẹ bên đường
Dạo bước nhàn vân lối quyện sương
Dạ suối tình trăng miền huyễn ảo
Hương đồi sắc núi chốn vô thường
Mây lùa cuộn lá ru bờ liễu
Gió cuốn theo chiều thả bóng dương
Thỏa ý non cao lòng tịnh tại
Du quan ngoạn cảnh thú vui trường .Hương Thềm Mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét