Thứ Ba, 3 tháng 9, 2019

KẾT TÌNH BẠN LŨ!



THƠ XƯỚNG HỌA
Như Thị,Mặc Phương Tử,Đặng Xuân Linh,
Bên bờ Ô Lâu

KẾT TÌNH BẠN LŨ!
Ta lênh đênh các ngươi cũng phiêu lãng
Mây chết đuối cho bọn mình gặp nhau
Giữa mênh mông ra-vào cùng sanh tử
Tan hợp - chòng chành giữa cuộc bể dâu!

Rều rác bọt bèo nhởn nhơ theo lũ
Quây quần bên ta hơn cả tri âm
Thiện căn gieo tiêu dao đùa hoạn nạn
Rơm rạ kết bè cứu hộ âm thầm!

Nhìn lũ kiến chơi vơi đeo sóng nước
Tôm cá băn khoăn động tánh hiếu sinh
Sóng vô tư lùa gom bèo lữ thứ
Dạt vào bờ dế dạo khúc bình minh

Trăng vén mây nhìn thèm toa an lạc
Thấy bọn giang hồ chia sẻ vô tâm
Chẳng điều kiện như bầy đàn dã thú
Bèo kiến dế rều cứ thế trầm ngâm

Muôn thuở vô ngôn cần chi tích sử
Lều bều bát ngát giữa cuộc trầm luân
Sống với lũ chưa hề nhen cừu hận
Bởi rơm,rác,người cũng bụi phù vân!
Như Thị
BÀI HỌA
TRĂNG SÁNG NẺO PHÙ VÂN.
Mắt trừng cuộc lữ, khói sương đùa bóng mộng
Mây nước muôn trùng, cát bụi hẹn hò nhau.
Vẫn biết dòng đời dập dềnh con sóng,
Nổi chìm từ bao thuở bể nương dâu.

Theo dòng chảy, mắt sầu rưng lệ đá
Nước cuồn si trời đất nộ thanh âm.
Để lở lói sắc màu muôn bến lạ
Hoạn lộ tiêu hoang lạnh bước đêm thầm.

Đời biết mấy rong rêu từ bao thuở
Vẫn bám vào bùn đất để tồn sinh
Và cũng lắm bao kẻ còn du thủ
Sá gì khi sống tạm kiếp vô minh.

Nửa đêm chạnh nghe bước đời luân lạc
Tiếng tru dài loài dã thú vô tâm.
Cơn gió rít não nùng hồn sa mạc,
Lời tự tình chết lặng phút trầm ngâm.

Đã ngàn xưa trót bao dòng lệ sử
Khói sương còn trang điểm bến trầm luân.
Ta vẫn đi giữa sắc màu hoa cỏ,
Đường trăng còn thắp sáng nẻo phù vân.
South Dakota, 29/8/2019.
MẶC PHƯƠNG TỬ
TÌNH BẠN LŨ
Bầu hun hút vũ vần mưa mây tựu
Cánh nước mênh mông cát lũ hùa nhau
Lộng nghênh ngang, sóng ngàn chao thác đổ
Ôi! lũ tràn khởi khổ đời bể dâu

Cây trôi nổi theo trước sau dòng lũ
Quấn bên ta tựa nghĩa cử tri âm
Càng nghĩ lo, vận mong cầm thoát khỏi...
Trầm ngâm dịu vợi, tỏ dáng nguyện thầm...

Cho tai ách thoát ngầm nguồn sóng bạc
Những sinh linh nhỏ ngoi ngước tồn sinh
Dòng hững hờ bèo lênh đênh chốn khác
Xa nơi cũ, có hé lộ bình minh?...

Tia nắng mới rọi tinh anh an lạc?
Hầu chia buồn tình cảm bậc hiền tâm
An ủi lòng qua canh tàn chốn ngự
Dòng lũ cạn, thôi thử thách vương ngâm

Lũ kiến vàng bơi dần trong tư thế
Sẽ dập duềnh làn nước, hậu chuyển luân
Lũ chỉ mang lắm buồn đau nhân thế...
Rồi ngày tháng, lạc an chốn phù vân.
Đặng Xuân Linh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét