Thứ Năm, 4 tháng 4, 2019

CHỈ LỤY NÀNG... | Thy Lệ Trang và thi hữu




CHỈ LỤY NÀNG...

Thôi nhé đôi mình hết nợ nhau
Người đi, ta chẳng trách chi đâu
Đồi xưa mất dấu làn mây trắng
Hồ lạnh còn in bóng nguyệt sầu
Dáng nhỏ nhạt nhòa xa bến cát
Dòng xanh hờ hững bỏ chân cầu
Nước đi…đi mãi…không về nữa…
Khép kín muôn đời… một nỗi đau

Một nỗi đau nào ai có hay !
Phượng Hoàng đã khuất cuối đường bay
Ta tìm mộng cũ trong đêm vắng
Hồn chuốc cơn sầu giữa rượu cay
Ngày đó… trăm lời…trăm tiếng nhớ
Bây giờ…một bóng…một trời say
Em ơi- đốt lại hương trầm cũ
Hãy rót chia nhau chén đắng đầy !

Chén đắng đầy vơi những xót xa
Bao năm mà ngỡ mới như là
Môi nồng hò hẹn… hương thoang thoảng…
Mắt biếc tạ từ…lệ thiết tha…
Sương tuyết phương xa nàng có lạnh?
Mây thu núi bạc nguyệt chưa nhòa
Ngậm ngùi đọc lại câu thơ cổ
Tâm sự người xưa hay chính ta ?

Hay chính ta cùng chuỗi lệ xanh ?
Xác xơ lá chiếc, xác xơ cành
Trùng dương mỏi mắt đời vô vọng
Gió bụi mòn chân bước độc hành
Biết mộng ngàn năm là ảo tưởng
Rằng tình suốt kiếp vẫn mong manh
” Bán sinh phong cốt lăng tàng thậm
Nhất phiến u hoài chỉ vị khanh “*

Thy Lệ Trang 

*Thơ Đỗ Mục,Hà Thượng Nhân dịch:
 “Nửa đời sương gió ngang tàng
Tấm thân chỉ lụy vì nàng đó thôi”

Bài Họa:

CUỘC TÌNH

Sao còn ôm mãi mộng bên nhau ?
Thuyền đã xa rồi, chẳng đợi đâu !
Xóm vắng chưa phai hình bóng cũ
Đường xưa vẫn đậm vết chân  sầu
Bơ vơ xứ lạ, buồn trăm nẻo
Cách trở đò ngang, hận mấy cầu
Ai thấu chăng ai, ai có biết ?
Ta đem thương nhớ đổi tình đau
                        &
Đổi tình đau lại chẳng hề hay
Giấc mộng tan rồi theo gió bay
Số phận long đong nhiều trắc trở
Cuộc đời lận đận lắm chua cay
Người đem hờ hững vùi sông nhớ
Ta lấy ưu sầu lấp bể say
Yêu vẫn nồng nàn, yêu đắm đuối
Giữa trời băng giá, lệ vơi đầy
                       &
Lệ vơi đầy khóc bậu phương xa
Nhớ thuở cài trâm với lượt là
Nếu đã trăm năm không trọn ước
Thôi thì muôn lỗi cũng xin tha
Trời cao cánh nhạn tuy biền biệt
Xóm cũ vầng trăng chửa nhạt nhoà
Ký ức đau thương dằn xé mãi
Cũng không níu giữ cuộc tình ta
                      &
Cuộc tình ta bén rễ ngày xanh
Ước vọng xum xê lá rợp cành
Lại l̃ỡ  chân vào nơi cát bụi
Rồi theo tiếng gọi bước quân hành
Dòng đời cứ thế trôi vùn vụt
Duyên kiếp sao mà dệt mỏng manh !
Chưa kịp trở tay đà đổ vỡ
Còn đâu ảo mộng tướng cùng khanh ?

Thục Nguyên


THÔI NHÉ… EM ĐI

Thì thôi mình phải cách xa nhau,
Tan vỡ cũng đành có tiếc đâu.
Gió thoảng trăng tàn xua nỗi nhớ,
Đêm buồn hoa rụng xoá cơn sầu.
Trầm hương dẫu đã tàn bên gối,
Thuyền mộng còn đang đậu dưới cầu.
Nửa giấc cô đơn cười một bóng…
Lưng bầu rượu lạt uống niềm đau !
                   000
Uống niềm đau lạnh thắm men cay,
Nơi đó người ơi hỡi có hay !
Bến nước này đang chùng nỗi nhớ,
Chuyến tàu em đã thẳng đường bay ?
Con sông xưa mãi sầu tan tác,
Đời sống nay dường hận tỉnh say !
Lối cũ chập chờn ly rượu đắng…
Còn đâu ngây ngất với trăng đầy !
                    000
Với trăng đầy mộng đã rời xa,
Phấn úa tàn son rũ lượt là !
Hai chữ ly hương chờ lướt gió,
Một đời tỵ nạn đón chào ta.
Núi sông giờ đã tàn chinh chiến,
Tù ngục kìa đang chẳng thứ tha !
Máu đổ ngùi thương sầu khốn khổ…
Trần ai tuôn mãi lệ đau nhoà !
                   000
Lệ đau nhoà phủ mái đầu xanh,
Vả cả thôn phu lẫn tướng khanh.
Gối mộng cũng tàn sầu thấm hận,
Đường mơ đành lỡ bước đơn hành !
Tình tan ngọc vỡ đời cay đắng,
Duyên tủi phận hờn nợ mỏng manh !
Thôi nhé em đi tròn nguyện ước…
Như chim tìm được bóng cây cành !

Liêu Xuyên


DÂU BỂ CHIA LÌA

Bước đời hương lửa chẳng cùng nhau
Nhớ mãi thầm thì biết trốn đâu ?
Hững mắt nhìn lung làn khói nhạt
Hờ tay nắn khẽ phím tơ sầu
Cung xưa vút lộng muôn bờ bến
Lối cũ bồng phiêu mấy nhịp cầu
Phấp phới trinh nguyên tà áo lượn
Nghe hồn chực nhói lịm vào đau !

Lịm vào đau cũ,có ai hay?
Gãy cánh ngang tàng giữa lúc bay
Viễn xứ quay cuồng câu muối mặn
Sâu lòng quặn thắt vị gừng cay
Nàng đem rượu ngọt mời xuân đắm
Để ủ hương nồng chuốc hạ say
Bỏ lại cung đàn không tiếng hát
Tàn khuya biệt lệ chén vơi đầy

Chén vơi đầy nghẹn nỗi niềm xa
Bến nước phất phơ xót lụa là
Giá ngọc dầm sương phiền vẫn níu
Cành vàng lấm bụi khổ nào tha
Trời quê mãi gởi hồn mơ quạnh
Đất khách hoài nương bóng mộng nhòa
Khắc khoải đêm dài tơ rắm rối
Đan mành huyễn hoặc nhốt đời ta

Nhốt đời ta suốt mộng ngời xanh
Để lụi tàn qua cội đến cành
Xót ngóng càn khôn mờ mịt bủa
Buồn trông tuế nguyệt xác xơ hành
Niềm tin tựa ánh chiều hoang hoải
Hy vọng như làn khói mỏng manh
Bốn biển chưa đường mây đáo xứ
Ân tình điếm nhục bởi chàng Khanh !

Lý Đức Quỳnh
   1/4/2019

VƯƠNG VẤN  

Mối chỉ tơ hồng chẳng buộc nhau!
Chim bằng xoải cánh sẽ về đâu?
Tiễn chân bịn rịn chờ môi ấm
Nhỏ lệ xót xa nén giọt sầu
Số phận long đong nhiều nghiệt ngã
Tương lai mù mịt lắm cơ cầu
Trộm nhìn ánh mắt hồn ngơ ngẩn
Vương vấn bên mình tim buốt đau…
  
Tim buốt đau mà bậu có hay!
Ngoài trời lất phất hạt mưa bay
Hỏi ai còn nhớ lời chung thủy?
Khép dạ đành ôm nỗi đắng cay
Một mảnh tình si nhiều luyến tiếc!
Trăm nguồn hy vọng lắm mê say
Bấy năm hụt hẫng lòng chua xót
Day dứt khôn nguôi mộng ắp đầy!
Mộng ắp đầy tình dẫu cách xa
Thương em quá đỗi khó lơ là!
Yêu hoài giọng nói lời êm dịu
Mơ mãi dáng người lụa thướt tha
Một tối tương phùng sao cảm động
Ngàn câu ước thệ khó phai nhòa
Nợ duyên hai ngả hồn tê tái
Khắc khoải bao lần...thấu hiểu ta?

Thấu hiểu ta buồn ới cỏ xanh?
Kià đôi bướm nhỏ lượn trên cành
Xiết vòng tay ấy hôm đoàn tụ
Vẫy chuyến tàu kia lúc khởi hành
Lời hẹn khi xưa nào vững chắc               
Niềm tin ngày đó vẫn mong manh(*)
Giấc mơ chợt đến anh thầm tỏ
Vỏn vẹn ba từ: ”Trẫm nhớ Khanh!”

Như Thu 

(*)Xin giữ hai từ của bài xướng

BIẾT TÌM ĐÂU ?

Nợ tình khó dứt trả cho nhau
Duyên số Ông Tơ bắc nhịp cầu
Dẫu có xa rời,lòng đậm khắc
Dầu cho ngăn cách,dạ thâm sâu
Vầng trăng còn dấu....trăng ngời sáng
Bóng nguyệt vẫn in....nguyệt khổ đau
Tâm sự vơi đầy,đong chẳng hết
Tìm chân hạnh phúc....biết tìm đâu ?

Biết tìm đâu nữa ! Biết ai hay
Khi đã chồn chân mỏi cánh bay
Trăng lặn bóng đen trùm khắp nẻo
Sao mờ đêm tối phủ giăng đầy
Ta về tạm mượn hương men rượu
Khuya đến chôn vùi nỗi đắng cay
Chếnh choáng niềm đau nơi xứ lạ
Thôi rồi đã hết....cuộc tình say !

Cuộc tình say....giận kẻ phương xa
Đã nỡ quên đi,cố xoá nhoà
Giấc mộng vẫn còn ghi tất dạ
Thời gian luôn mãi khắc hồn ta
Bậu từng vui sống trong nhung gấm
Và trải mộng mơ giữa lụa là
Mình chỉ kẻ hàn vi thuở nhỏ
Làm sao có thể.....khó buông tha

Khó buông tha mộng ước ngày xanh
Khi chốn tha hương bước độc hành
Tựa cánh chim bằng mơ tổ ấm
Như loài hoa dại ước cây lành
Nào hay nhân thế nhiều gian dối
Và biết đường trần lắm mỏng manh
Mà mãi vấn vương tình chửa trả
Đời nầy chả chỉ....tướng ,công,khanh ?

Songquang
20190401

TÌNH KHỔ LỤY

Có phải hai mình đã hẹn nhau
Từ ngàn kiếp trước tận nơi đâu
Người nhìn giã biệt trồng cây nhớ
Kẻ gặp chia ly lượm trái sầu
Thả mộng đường chiều trên biển ,cát
Đan mơ lối sớm cạnh sông , cầu
Em về nửa giấc Sao mờ nhạt
Thổn thức anh tràn lệ gối thâu

Lệ gối thâu rồi chẳng biết hay
Ta đang gục ngã ở nơi này
Mơ màng cánh Nhạn tìm ly đắng
Lảo đảo mây trời mượn rượu cay
Tiếng hát u sầu theo gió lộng
Lời trầm khổ não gởi chiều say
Em về áo lụa bay trong nắng
Ảo giác cuồng si khiến đoạ đày

Khiến đoạ đày hồn vọng tưởng xa
Nhìn em ẩn hiện bóng Trăng ngà
Bờ vai giá lạnh đầy sương phủ
Ánh mắt u hoài đẫm lệ sa
Dẫu kiếp chim lồng mong chẳng thể
Dù thân cá chậu muốn không là
Vần thơ chuyện cổ nghe sao giống
Có phải tình buồn giống ý ta

Giống  ý ta gầy giấc mộng xanh
Mơ hoa nở rộ đẹp trên cành
Ân tình giống sóng thuyền lơi nhẹ
Hạnh phúc như làn khói mỏng manh
Kiếp nhạt thôi chờ thân độc mã
Duyên phai chẳng đợi bóng đơn hành
Quân vương chịu cảnh xa hoàng hậu
Nguyệt rũ đêm tàn trẫm gọi khanh

  Minh Thuý
4 tháng 4_2019

LINH TINH CUỘC ĐỜI...

Yêu lắm nên mình quấn quít nhau
Mà rồi kết cuộc được gì đâu
Trần đời  chuyển biến làm ân hận
Thế sự phôi pha khiến nghẹn sầu
Loáng thoáng nghe cơn mưa mé biển
Mơ say nhớ tiếng vọng bên cầu
Người đi biền biệt từ thu ấy
Có biết rằng ta nén khổ đau ?

Nén khổ đau mà có vẻ hay
Chim đàn bé bỏng mới ra bay
Trời xuân gió nhẹ  hoa nồng thắm
Mắt biếc môi hồng lệ đắng cay
Nhớ mãi đêm nào vang tiếng hát
Nghe từng  ngày ấy choáng cơn say
Rồi khi  nào đó người yêu nhỏ
Đến gặp cùng ta, giấc mộng đầy !

Giấc mộng đầy, ôi lúc cách xa
Mà sao rào rạt mới chăng là
Cả đời phiêu bạt, lòng thanh thản
Một phút tương phùng ý vị  tha
Xuân đã đến rồi, sao ớn lạnh
Tình chưa đi mất, cứ phai  nhòa
Tháng năm  sầu lắng vì ly biệt
Lộn trở về nhà sống kiểu ta !

Sống kiểu ta nhung nhớ tuổi xanh
Vô tư cánh bướm giỡn trên cành
Lớn khôn mới biết màu gian khổ
Còn trẻ chưa thông chuyện bạo hành
Của cải xem qua, đầy một mớ
 Gia tài đếm lại... thiếu nhiều manh!
Ai sang người sướng nào đâu rõ
Tột đỉnh uy quyền chức tướng khanh ...

    Paris, 04 Avril 2019
    TRỊNH CƠ





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét