Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

MỘT ĐIỀU BỎ QUÊN - Thạch Hãn cùng thi hữu






MỘT ĐIỀU BỎ QUÊN
Chợt nghĩ đời như mảng khói chiều
Trăng gầy ngã bóng cuộn hồn tiêu
Tình ưa dỗi mộng làm chao sóng
Biển muốn dìu mây vỗ ngọn triều
Thảm nỗi khung trời không tiếng nhạc
Thương vì kỷ niệm vắng lời yêu
Niềm đau chẳng đến từ tâm bão
Có lẽ nào quên chỉ một điều ./.
Thạch Hãn
LCT 31102017

HỌA

TUỒNG ĐỜI

Mây nước hữu duyên tình rạng rỡ
Tuồng đời vô nghĩa cảnh tiêu điều

(Thtk, bvđâ)

Mây còn lảo đảo thả mưa chiều 
NƯỚC cũng ngậm ngùi trổi tiếng tiêu
HỮU danh rỗng tuếch hay làm điệu
DUYÊN dáng chơi vơi thích nổi triều
TÌNH ngời - chân lí không thay kiểu 
RẠNG rỡ - tâm hồn chẳng hóa yêu
RỠ mộng nhân sinh lòng thấu hiểu
TUỒNG ĐỜI VÔ NGHĨA CẢNH TIÊU ĐIỀU!
Đức Hạnh
31 10 2017
 
THẦM MONG...!

Về thôi khói toả đã buông chiều,
Tối mịt bao trùm cả dãy tiêu!
Chạnh nghĩ sông gào to bởi sóng,
Và như biển động lớn do triều!
Mơ màng vẳng tiếng thơm dòng nhạc,
Mộng tưởng nghe lời ngát chữ yêu!
Thấy lặng tâm lòng không nổi bão,
Thầm mong kỷ niệm chứa đôi điều...!!!


Dư Âm

BẾN CHIỀU
Vời trông vạt nắng ngã sang chiều
Giọng dế ngân dài ngỡ tiếng tiêu
Sóng khẽ khàng chao từng đợt sóng
Triều lay lắt cuộn mỗi đêm triều
Nhờ mây chuyển hộ ngàn câu nhớ
Gửi gió đưa giùm vạn dấu yêu
Bẵng mấy thu rồi tăm cá nhạn
Mà tim vẫn nặng biết bao điều...
 Tường Vân

VÌ AI
Niềm ân chẳng khác vạt mây chiều
Chỉ thoáng trong đời chạm khúc tiêu
bến lặng quên liền tan tựa gió
Tình xa bỏ vội rút như triều
Quen mùi uốn lưỡi trao lời mộng
Thấm vị cong lời gửi giọng yêu
Lúc dỗi thân mình nên tự trách
Rồi suy với luận đủ trăm điều.!
 Hữu Thiên
 
 
NHỚ MỘT NGƯỜI

Trời Đông lặng lẽ ngắm mây chiều
Bởi lỡ mê nàng dạo khúc tiêu
Cảnh cũ hồn mơ lòng dậy sóng
Người xưa dạ nhớ biển dâng triều
Tình kia đã dứt không lời nhạc
Nghĩa nọ tan rồi chẳng tiếng yêu
Khắc khoải canh dài tâm động bão
Nhiều đêm thức trọn nghĩ bao điều
 Văn Hiệp Ngô

1 nhận xét: