Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

XIN ĐỪNG HỎI - Monglien Lynn Phan cùng thi hữu




XIN ĐỪNG HỎI
(Bl
-đâ)
Chớ hỏi vì sao nắng bẽ bàng
Cho ngày hiu hắt gọi mùa sang
Và mưa âu yếm cùng sông cạn
Dẫu sóng đòng đưa với nguyệt vàng
Chắc bởi lời yêu càng lãng mạn
Nên rồi chữ ái vẫn mênh mang
Tìm trong tiếng nhạc hồn thanh thản
Dõi lá buồn lay rớt khẽ khàng


Monglien Lynn Phan
Sep 22/2017

HỌA:

LIÊN PHAN
(Ctkt-xv-tđ)
Liên cười rạng rỡ thắm duyên nàng
In đóa hoa hồng nắng khẽ khàng

Êm ả gió vờn hôn suối tóc
Nồng nàn trăng vọng thả tơ vàng 
Phong tao cánh mộng thơ vừa nở
Hạnh phúc ân tình nghĩa đã mang
Ánh mắt Luynh Phan ngời biển ái
Nghe dòng sóng trổi gọi em sang…


Đức Hạnh


 
KHẼ KHÀNG
Chẳng có cớ chi phải bẽ bàng
Khuôn trăng thơ mộng gọi mùa sang
Thơ tình tuôn chảy bao giờ cạn
Níu sóng dềnh dang với nguyệt vàng
Mắt đắm sắc thu nên lãng mạn
Tâm hồn thi sỹ mãi mênh mang
Vui tươi trong sáng hồn thanh thản
Mỗi cánh thơ bay thật khẽ khàng

Hạnh Nguyễn

 
KẺO MUỘN
Hỏi sớm kẻo không nắng sẽ vàng
Sợ chiều hiu hắt nắng chiều sang
Rồi mưa giăng đổ trên bờ vắng
Sợ sóng chiều dâng sẽ ngập tràn
Bỡi trót đa mang đời lãng mạn
Nên đành chữ ái phải lầm than
Tìm trong quên lãng hồn thanh thản
Gửi chút tình theo gió nhẹ nhàng
 

Vũ Hoàng

 
XIN HÃY HỎI

Hãy hỏi vì sao nắng thẹn thùng.
Vì sao héo hắt gió đông sang.
Giọt mưa thánh thoát trên đồng cạn.
Làn sóng vui sao ánh nguyệt vàng.
Đã thốt bao lời yêu lãng mạn.
Ái ân ân ái chỉ sầu mang.
Muốn tìm tiếng nhạc hồn thanh thản.
Hãy bỏ buồn yêu chuyện bẽ bàng.


Thắng Châu

 
TRÁCH AI 
Trách hỏi trời sao quá bẽ bàng
Luôn hành cơn bão lụt đông sang
Ngồi chờ mong nước đồng khô cạn
Đứng mỏi mòn trông ruộng nước tràn
Chẳng lẽ không thương người khổ nạn
Sao mà chẳng ghét kẽ tham gian
Ra công cứu trợ tìm bình thản
Hạnh phúc an vui nhận khẽ khàng 
Duy Dũng Phạm


 
VỀ ĐI EM

Gặp để làm chi quá phũ phàng
Theo chồng giã bạn bước đò sang
Thề xưa đã hết khi lời cạn
Uớc cũ vờ quên bỏ mộng vàng
Nhặt trả tình thơ vùi quá vãng
Xa lìa kỷ niệm nuối sầu mang
Về xây hạnh phúc đừng xao lãng
Lệ chảy tàn đêm khóc khẽ khàng...!


Xê Ty


ĐỪNG !
 
Đừng hỏi đêm về về với ai
Đừng tin trăng sáng sáng hai vai
Sương khuya rơi nhẹ sau tàn lá
Đẫm lệ ven đường gió xuân thương ..!
Đừng hỏi vì sao trầu bên cau
Vàng đá lâu dài với mai sau
Bờ tre bến nước xanh diệu vợi
Đi giữa dòng đời đời đợi nhau ..!


Tien Dat



ĐÔNG SANG
Sắp sữa đông rồi lại trở sang
Trầm ngâm nhớ nhỏ bữa thu vàng
Yêu kiều dáng đẹp bên đồi cỏ
Yểu điệu cười xinh ở gốc bàng
Chốn cũ đìu hiu ngày lẻ bạn
Nhà xưa ảm đạm tháng xa nàng
mình ta ủ rũ trong buồn chán
Luyến mãi nên là miệng thở than


Võ Thuý Phượng


MUỘN MÀNG

Dẩu biết là yêu đã muộn màng
Nhưng lòng vẫn ngóng đợi chiều sang
Nhìn em nhẹ gót hồn mơ tưởng
Ngắm mãi bờ vai ủ mộng vàng
Khắc khoải niềm đau đời quạnh quẽ
Âu sầu dạ buốt nỗi buồn mang
Vì cha mẹ sắp...tình viên mãn
Lẳng lặng nhìn ai nhớ khẽ khàng!

Võ Hoài Giang


Biệt Facebook

Khép lại tình yêu đẫm phủ phàng
Ngưng vào facebook thẩn thờ van...
Hồn tâm rộng rãi không còn chán
Ý nghĩ vòng vo phải bị gàn .
Hẹn hứa bao điều ôi đã nản
Đua đòi lắm chuyện cũng rồi tan .
Đành ôm trắc trở xa bè bạn
Tưởng tượng ngày mai chắc sẽ nhàn !


Hai Dang


BẼ BÀNG
 
Nắng có sao đâu vẫn nhẹ nhàng
Chờ cho mưa đến đẫm mênh mang
Bềnh bồng sông nước triều dâng muộn
Lác đác mưa sa trải thảm vàng
Thời tiết năm nay sao lủng củng
Đất trời hiện tại cứ lang bang
Con người đứng giữa tình hình ấy
Có nghĩ là do số bẽ bàng 


Trần Huỳnh

 
LAY LẮT

Lay lắt chiều rơi nhuộm lá bàng
Âm thầm gió đợi chuyển ngày sang
Từng cơn mưa đổ đường lênh láng
Mỗi chuyến đò đưa nắng võ vàng
Có lúc oằn vai đời tãn mạn
Bao lần xót phận sống hoang mang
Qua rồi nhớ lại thời lãng mạng
Trắc trở tình duyên khẽ chẳng khàng...


Hoang Vu

 
THANH BÌNH
 
Chẳng hỏi làm chi kẻo bẽ bàng
Thu tàn đã gọi gió mùa sang
Ban chiều lũ én bay trong cảng
Buổi sớm đàn cò lượn ngoài làng
Tú nữ vui vầy trời thoáng đãng
Trai thanh phấn khởi biển mênh mang
Bình minh nhẹ bước đi du lãng
Ngắm cảnh non sông đẹp ngỡ ngàng.


Lân Nguyễn

 
THƯƠNG MIỀN TRUNG QUÁ

Cuộc sống ngày nay lắm phũ phàng
Bao người khốn khổ lũ tràn sang
Trâu bò, của cải đều trôi mất
Vội vã bồng con chạy cả làng
Nước cuốn phăng đi là vấn nạn
Tan nhà nát cửa phải lang thang
Ai ơi cứu giúp đồng bào Việt
Khỏi cảnh lầm than quá bẽ bàng...


Đặng Ngọc Đào

 
THU GỢI NHỚ

Bình minh chiếu rọi tỏa hào quang
Vệt nắng lung linh rực ánh vàng
Những áng mây hồng trôi lãng đãng
Hàng cây lá rủ đứng mơ màng
Gió thu lành lạnh hồn xao xuyến
Hương bưởi ngọt ngào dạ xốn xang
Bỗng thấy bâng khuâng lòng nhớ bạn
Nhưng đành gửi giữa chốn thênh thang!

Vàng Mai


 

TỊNH GIÃN TÂM THIỀN
Nhẹ nhỏm về bên cõi niết bàng
Ta bà rũ dứt đạo tìm sang
Ngõ tình bể hận đầy ngao ngán
Nẻo mộng trời đau lắm phũ phàng
Trí rảnh - âu sầu kia sẽ cạn
Tâm thiền -ảo não nọ dần tan
Hồn lơi để chốn đầu thanh thãn
Tịnh giãn mà thư thả giấc vàng


Võ Thúy Phượng



VẪN KHE KHÀNG!!!

Đìu hiu quạnh quẽ trước cây bàng,
Lạnh lẽo bơ phờ bởi tiết sang!
Khắc khoải thờ ơ tình rã cạn,
Trầm ngâm thảng thốt nghĩa hoen vàng!
Âu sầu khổ não gần bên mạn,
Ủ rũ đau lòng cạnh khoé mang!
Hụt hẫng ưu phiền đâu mấy thản
Buồn lo nức nở vẫn khe khàng!!!


Dư Âm


NHẸ KHẼ KHÀNG

Bỗng thấy trên cây rụng lá bàng
Thế là tiễn hạ đón thu sang
Mùa mưa chửa đến sông còn cạn
Mây trắng chưa qua nắng vẫn vàng
Rừng núi đổi màu xanh lãng đãng
Đất trời thay sắc thắm mênh mang
Tâm hồn nhẹ nhõm nghe thanh thản
Chợt tiến ai kêu nhẹ khẽ khàng...!


Nguyễn Văn Mười
 

KHẼ KHÀNG
(Nđ, bl,nv))
Hỏi nắng làm chi lại bẽ bàng
Chiều thu gió vởn rập rìu sang
Mưa rào rạt phủ đầy sông vắng
Sóng sẽ sàng ôm cả mộng vàng
Có phải lòng đâu đành lẳng lặng
Mà sao mắt đọng tỏa mơ màng
Đằng xa tiếng nhạc dồn văng vẳng
Đụng phải cành hoa rớt khẽ khàng....

Nguyen Hoang


 
ĐỪNG TRÁCH

Trách mãi mà chi kẻ vội vàng
Âm thầm ngoảnh mặt lệ dầm chan
Sầu đâu còn đó màu chê chán
Phúc hạnh bay đi sắc phủ phàng
Một tấm tơ tình buông lơ đãng
Nửa đời da diết nỗi lòng mang 
Tìm đâu chân chất hồn lãng mạn
Chỉ có được chăng cảnh lỡ làng


Phú Sĩ

 
XIN ĐỪNG QUEN

Hôm qua em đứng cạnh cây bàng
Chợt có anh chàng vội bước sang
Lịch sự làm quen cười bảng lảng
Ga lăng gợi chuyện thốt lời vàng
Tình yêu đã tắt lòng khô cạn
Chữ ái tàn rồi dạ xốn xang
Mỗi lúc nhìn trai là thấy hoảng
Làm sao nhóm lại bếp tro tàn


Nguyễn Tuấn


TÌNH QUÊ
 
Chiều buông náo nức, đọng màu vàng
Gió thổi rì rào giỡn lá bàng
Nắng toả nồng nàn, lòng mãi sáng
Mây vờn lững thững, dạ mênh mang
Vần thơ rộn rã, lời trong rạng
Điệu nhạc du dương, tiếng khẽ khàng
Kỉ niệm chơi vơi nơi dĩ vãng
Tình quê thắm thiết, đón thu sang


Phạm Trọng Tân


VÔ ĐỀ
 
Tác giả đề thơ «độc» miễn bàn
Nhưng vì thích họa vẫn tìm sang...
Vài câu vận đối chân thành tỏ
Mấy chữ vần gieo kỷ niệm vàng .
Mãi nhớ thu này bao thỏa nguyện
Luôn ghì dạ đó những niềm mang .
Ngày sau biệt cách hay từ giã
Vẫn đợi người thương ở thác Khàng* !


Hai Dang
 
LÍNH ĐẢO ĐỢI DUYÊN KHÀNG

(Nđt,bl,nv)
À uôm lính đảo đập nhân bàng
Biển khẽ khàng yêu gọi gió sang
Nhiễu phủ la đà mây tạo dáng 
Mành buông thấp thỏm nguyệt tô vàng
Âm thầm nữ thảo tâm còn dạng
Khắc khoải trai hùng dạ vẫn mang
Cảnh sắc làng phây thờ thẫn mạng
Đường tơ tấp tểnh đợi duyên KHÀNG


Manh Tien Nguyen
 

MÃI THẾ THÔI.
  
Lá vối chiêu sương chút lá bàng 
Lạnh lùng chẳng đến dẫu đông sang 
Nhâm nhi phảng phất chung trà nhạt 
Thiết đãi long lanh mạch nước vàng 
Bộ kỷ cong vành còn gắn kết 
Chén sành mẻ cạnh vẫn cưu mang 
Ơn trời gia hộ nào phai lãng 
Chúng nó tình thâm níu vận khàng.


Nguyên Phương


 
MEN SẦU
 
Nước mắt tuôn rơi phận bẽ bàng
Bao đêm thức trắng đợi chàng sang
Men sầu sao đắng lòng khô cạn
Cảnh sắc đan xen ánh nắng vàng
Giọt lệ cầu vơi tròn lãng mạn
Tình đầu gửi tặng lại rầu mang
Bên nhau ước nguyện đời thanh thản
Nỗi nhớ buồn vui được khẽ khàng


Phạm Quốc Cường
 


LỜI ÉO LE

Ngọn gió đẩy đưa rụng lá bàng
Lạnh lùng báo hiệu tiết đông sang
Bèo trôi lơ lửng qua mương cạn
Sóng vỗ lao xao ánh nắng vàng
Lạnh lẽo nhìn sương rơi tản mạn
Buồn trông dòng nước rộng mông man
Thong dong dạo bước lòng thư thản
Ai đánh phèn la vọng tiếng khàn


Phi Anh

 
VẪN NHỚ... CÒN THƯƠNG

Chiều thu lá đỏ rực thân bàng
Giá lạnh trời hanh gọi vụ sang
Vẫn nhớ dâng tràn ngày bến cạn
Còn thương sóng dậy buổi sông vàng
Đêm xuân khúc nhạc đời thanh thản
Buổi hạ lời ca sống nhẹ nhàng
Trắc trở tình duyên càng lãng mạn
Đường lên hạnh phúc mở mêng mang


Thanh Trân

 
CHUYỆN XƯA

Đòng đưa gió thoảng lộng cây bàng
Nhớ cảnh xưa cùng lặng lẽ sang
Nhạt nắng hanh hao dường hạ mãn
Nhòa mưa mát mẻ tựa thu vàng
Âm thầm nỡ để tình anh quản
Ảo não sao đành nghĩa bậu mang
Cớ sự vì đâu mà bảng lảng
Sầu đau đến nỗi giọng làn khàn


Tanthuong Vo

 
BỞI LẼ
 
Bởi lẽ yêu đương đến bộn bàng ,
Trăng thề chếch bóng khóc mưa sang
Men tình khắc khoải dường sông cạn ,
Bể ái gầy hao tựa lá vàng .
Đã vấn vương hoài say tản mạn ,
Cho nhiều nhung nhớ tới miên man .
Nghe hồn lắng động chiều thư thản ,
Để thấy ai yêu đẫu khẻ khàng !


Tuyen Nguyen

 

CHIỀU THU 
Chiều buông nắng nhẹ trải mênh mang
Gió thổi lao xao những lá bàng
Rực rỡ hoa tươi tràn khắp ruộng
Lừng thơm lúa mới ngập trong làng
Sen hồng cuối vụ còn lưu đọng
Sữa nhạt* mùa sang thật ngỡ ngàng
Lãng đãng sương mờ như cảnh mộng
Tình quê bát ngát giữa thu vàng ...


Ngư Phạm

 
GỢI BUỒN SANG

Nắng dập mưa dồn đỏ lá bàng
Thu về lặng lẽ gợi buồn sang
Ngoài hiên gió thổi lay hồng tím
Trước cửa mây vờn vẫy huệ vàng
Lặng lẽ âu sầu đâu dám gửi
Âm thầm tủi hận vẫn liều mang
Rung đàn nổi tiếng cho lòng nhẹ
Ngẩm nghĩ mà thương bước khệnh khàng


Trần Quỳ

 
NGẮM LÁ THU RƠI

Sao chẳng hỏi han thật rõ ràng
Để lòng khắc khoải lúc mùa sang
Tình xưa lai láng sao giờ cạn
Nghĩa cũ tàn phai thật bẽ bàng
Khi yêu hình ảnh long lanh quá
Tắt lịm lâu rồi vẫn mênh mang
Tìm trong ký ức miền thanh thản
Ngắm lá thu rơi thật khẽ khàng


Quang Ngoc Tran

 
NỖI BUỒN GIAO MÙA
 
Mùa mưa hạ trắng nổi hoa bàng
Xối xả trôi tràn ngỡ buổi sang
Gió dật từng cơn cành gãy đổ
Tàn thân đón đợi đẫm hanh vàng
Đôi lần thổn thức cùng trăng dọi
Lắm đẫn ê chề gửi nguyệt mang
Phận cõi mơ màng loang khắp biển
Buồn đau phủ nỗi lại khe khàng


Dinh Quang Duong

 

TÂM TƯ THỔN THỨC
 
Thấm thoát thu đưa nắng nhẹ nhàng
Im lìm lắng đọng giữa miên mang
Mênh mông nỗi nhớ còn lai láng
Bát ngát ân cần vẫn dịu dàng
Mối mộng thương hoài tình thõa mảng
Mơ màng thổn thức cõi hồn hoang
Êm đềm chiếc bóng bao tâm trạng
Lặng lẻ thời gian lắm phủ phàng ... !. 


Phuong Hoai Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét