Thứ Sáu, 13 tháng 10, 2017

HỒN QUÊ - Thạch Hãn cùng thi hữu -




HỒN QUÊ
Lâu rồi trở lại bến đò quê
Ngõ vắng hoàng hôn lạnh nẻo về
Gió tiễn mây sầu ra mặt biển
Mưa lùa nước đọng vỗ bờ đê
Người đi chẳng nỡ quên lời hứa
Kẻ đợi nào mong lỗi tiếng thề
Chỉ mượn thơ lồng trong nét chữ
Vui buồn gởi gắm dệt niềm mê ./.
Thạch Hãn
 LCT 051017

HỌA

CẢNH QUÊ
Phương trời cách trở tình thương nhớ
Biển cả chia lìa giấc mộng.. mê ?

(Thtk)

PHƯƠNG ấy trăng còn vọng cảnh quê
TRỜI mưa bão tố cũng quay về !
CÁCH xa đạo nghĩa đau lòng mẹ
TRỞ ngược sơn hà vỡ nhánh đê
TÌNH cảm chân thành tròn ước vọng 
THƯƠNG yêu thắm thiết trọn câu thề
NHỚ nhung nguồn cội lời non nước !
BIỂN CẢ CHIA LÌA GIẤC MỘNG.. MÊ?
Đức Hạnh
05 10 2017

Đối Họa

(Lối cũ vàng hoa sương khói cuộn
Trăng chiều rớt mảnh xuống bờ mê)

LỐI VỀ XÓM NHỎ
(THTK)
LỐI mòn trở lại với lòng quê
CŨ bến đò xưa mỏi bước về
VÀNG dãy tơ tràn treo mép cửa
HOA chùm khế rụng rãi đầu đê
SƯƠNG giăng nẻo vắng vương mành trúc
KHÓi phủ đường khuya vướng điệu thề
CUỘN bãi mây chìm ôm mái rạ
TRẮNG CHIỀU RỚT MẢNH XUỐNG BỜ MÊ ./,
LCT 05102017
Thạch Hãn

HỌA:

HỒN QUÊ
(Nđt)
Đã mấy năm trời trở lại quê
Ngày đi dạ vẫn ước mong về
Bao chiều thả lưới ngoài ven biển 
Những sáng buông diều ở cạnh đê
Giã biệt còn ghi lời kẻ hứa
Lìa xa mãi nhớ giọng ai thề
Thơ lòng khắc khoải vài ba chữ
Thấy toại trong hồn thỏa nỗi mê.
Lê Ngọc Kiên
 
DÁNG QUÊ
Bao năm ta mới lại tìm về
Lặng lẽ bên đường ngắm dáng quê
Lúa trải đồng xanh màu nắng mới
Tóc ai buông thả chấm vai thề
Lối xưa ly biệt đêm trăng vỡ
Tao ngộ chốn này ngỡ giấc mê
Lệ ướt mặn môi ngày gặp gỡ
Chiều vàng nhộm khắp cả triền đê !
Dung Nguyen
 
TÌM LẠI DẤU XƯA
Trở lại thăm làng dưới nắng quê
Hoàng hôn tim biếc lúc chiều về
Chênh vênh lối cũ bên bờ đá
Khấp khểnh đường xưa dưới dốc đê
Bến vắng mưa sầu nên lỗi hẹn
Sông buồn gió nhạt rũ câu thề
Bao giờ đến được ngày xưa ấy
Để chuyện năm nào vẫn thấy mê
Dinh Tuan Minh
   

BẾN MÊ

Vui cùng Thach Hãn
Mấy độ thưa dần lại nẻo quê
Chênh chao nỗi nhớ muốn quay về
Đêm thưa cuốc gọi khuất đầu bãi
Ngày nhặt em về cuối mái đê
Lỡ phận mà sao hằn nỗi nhớ?
Mờ duyên cứ thấy ngẹn câu thề !
Trăm năm khó dứt tình đầu thắm
Với cả vầng trăng đợi Bến mê .
Trần Xuân Yên  

GIỮ ĐẮM MÊ!

Những tưởng ra trường mới lại quê,
Đường xa vất vả ngại không về!
Năm nào mỗi tối thường ra biển,
Thuở ấy đôi ngày cũng dạo đê!
Mệt mỏi đâu đành quên chỗ hứa,
Sầu bi hẳn vẫn nhớ nơi thề!
Hằng đêm chỉ muốn ghi vài chữ,
Để mượn thơ tình giữ đắm mê!!!
Dư Âm
 
NHỚ QUÊ NHÀ

Thấm thoắt bao thu chả viếng quê
Lòng hay nguyện muốn sẽ quay về
Mây giăng đỉnh mộng chiều cô bóng
Gió thả đồng mơ tối quạnh đê
Nhớ bến trăng xưa đêm thỏa hẹn
Thương bờ liễu cũ tối ươm thề
Đêm dài lấp lánh hồn mong ước
Nhỏ xuống muôn trùng những giọt quê
Hương Thềm Mây.
(GM.Nguyễn Đình Diệm)

BẾN ĐỢI
Lặng lẽ con thuyền bỏ bến quê
Buồn trông sáo nhỏ chẳng quay về
Cây bần rụng lá quanh bờ dậu
Bóng vạc kêu chiều cuối ngã đê
Vẫn đó hàng me ngày tiễn biệt
Còn đây kỷ niệm buổi giao thề
Thời gian đã bạc màu sương gió
Một kiếp phong trần cứ mải mê !
Tường Vân  
 
VƯỚNG LŨY TRE LÀNG
Trót lỡ nên đành ở lại quê
Đời trai cũng cạn lối đi về
Ngày nao hắn lượn cời tiên đảo
Bữa ấy ta nhầm ngủ mạn đê
Mãn cuộc lòng ngây liền hứa hảo
Tàn cơn lệ nhỏ mới xin thề
Rồi xuân chết lặng miền thôn dã
Dẫu biết bao nàng dệt chữ mê
Nguyễn Châm  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét