Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

THU ĐẾN THU ĐI - Trương Văn Lũy và thi hữu.



THU ĐẾN THU ĐI

Thu đến mà chi... Thu lại đi!  
Tràn lan thương nhớ, chẳng hay gì! 
Non cao thăm thẳm chim còn nhớ.
Biển rộng bao la cá vẫn ghi.
Chẳng lẽ tâm lành không để ý.
Hay là dạ dữ có hiềm chi.
Nhân gian một cõi đầy lưu luyến.
Sao nỡ vô tình- bỏ cả đi!
                                                          
Trương Văn Lũy


BÀI HỌA

CHỈ LÀ TẠM BIỆT...

Thời gian định luật đến rồi đi
Có biết không ? Thu để lại gì...
Gió mát trăng thanh lòng mãi nhớ.
Câu thơ chén rượu dạ còn ghi.
Nhìn dòng nước Bạc chàng Ngưu đợi...
Thấy giải cầu Ô ả Chức đi.
Vấn vít duyên tình nơi cõi thế
Chỉ là tạm biệt - chớ buồn chi.

    Trần Lệ Khánh--4-8-2017


ĐỪNG TIẾC NUỐI

Kia rồi mốc dựng cuối đường đi
Khảo sát đời cho những thứ gì:
Cực khổ chong đèn đâu thiết rọi
Trầm đau quẳng bút chẳng thèm ghi.
Ai dò rốn bể nào lo ngại
Trời xoáy trôn kim chẳng sợ chi.
Kết nghiệp duyên rồi thôi ngoái lại
Dẫu còn tiếc nuối cũng đành đi.

Phan Tự Trí


THU VUI ĐẾN ĐI

Anh ghé vườn thơ anh bước đi
Ê mai lưu lại ước mơ gì.
Thân thương hình bóng tâm hằng giữ
Sâu đậm duyên tình dạ đã ghi.
Chim lướt trời mây thường thoáng chứ
Tổ nằm tán lá biết nên chi.
Thu nay trở lại đưa may dạo
Lai khứ theo thời vui đến đi

Trần Như Tùng


THAY LỜI...

Đã biết không cùng chung lối đi
Vu vơ mộng ảo chẳng vui gì
Người vừa lạc bước bờ sâu thẳm
Em vẫn yêu chồng dạ khắc ghi
Chớ gợi dòng tâm chua xót qúa
Đừng gieo ngọn bút trách hờn chi
Mùa thu dẫu đến hay không đến
Hãy để niềm đau lắng dịu đi !

Thy Lệ Trang


BỐN MÙA

Thu đông xuân hạ đến rồi đi
Tự cổ chí kim có khác gì
Tuần tự bốn mùa, Ông Tạo sắp
Luân phiên tám tiết, Đất Trời ghi
Ngày qua biến chuyển không ngừng nghỉ
Năm trọn quay về chẳng đổi chi
Nhờ thế thiên nhiên hằng rạng rỡ
Trẻ trung trở lại, héo tàn đi

Sông Thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét