Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

THẤM MÀN SƯƠNG - Lê Viên Ngọc cùng thi hữu





THẤM MÀN SƯƠNG

Thương quá dáng em buồn - thục nữ
Hương đưa nhè nhẹ cành hoa sứ
Sầu dâng lay bóng - nước Trường Tiền
Mộng nhập vào thơ - trăng Bến Ngự
Thừa Phủ chiều vương nợ ái ân
Tịnh Tâm hồn thức trang tình sử
Vụng về rót ước thấm màn sương
Trên gối mơ màng câu ngạn ngữ
                           Lê Viên Ngọc
                               24-2-2017
HỌA:

NÔ LỆ

Rất muốn vinh danh người thiếu nữ
Dung nhan rạng rỡ thành thiên sứ
Ngôi cao chín bậc vẫn đang chờ 
Hương sắc một trời xin hãy ngự
Đưa chiếc thuyền tình đến bến mơ
Vượt cơn sóng dử vào trang sử
Ta làm nô lệ, trước sân Rồng
Không dám sàm tâu lời sáo ngữ
Thục Nguyên
24-2-2017

BẾN MƠ...
Thoăn thoắt tay chèo cô thiếu nữ
Em xinh chẳng khác nào bông sứ
Lung linh bóng nước thuyền vừa trôi
Xao xuyến hồn ta nàng đã ngự
Đêm hỡi ! say nhiều ánh nguyệt mơ
Tình ơi ! mê lắm trang huyền sử
Ngỡ mình Mặc Tử bến sông Hàn
Tỏ dạ yêu Cầm: không vọng ngữ !
Thy Lệ Trang
25-2-2017

TRÔNG CHỜ

Mắt lệ hoen mi, lòng thiếu nữ !
Khắc từ chung thủy trên cây sứ 
Chan hòa ý thắm đã nâng niu
Tơ tưởng tim nồng đang chế ngự
Man mác hồn vương quyện nỗi niềm
Bâng khuâng dạ nhớ ghi lời sử
Cánh chim biền biệt, vẫn trông chờ !
Tha thiết trao người câu ái ngữ. 
Như Thu

DÁNG XƯA

Dịu dàng bóng dáng người thôn nữ
Trinh bạch, hồn nhiên như nụ sứ
Trên chiếc thuyền con mặt nước soi
Giừa hồ sen trắng ngàn hoa ngự
Như tuồng tiên nữ chốn cung son
Chợt đắm tâm hồn nơi lịch sử
Thần trí quay về ký ức xưa
Trạng nguyên khai bút lời hoa ngữ.
Sông Thu

HOA DẠI

Như tuồng  phảng phất hồn trinh nữ
Đợi nguyệt dát tô dòng trắng sứ
Dáng liễu mong manh nét dịu mời
Làn môi thơm ngát hương say ngự
Ngẩn ngơ lạc khách lúc tha hương
Quyến rũ quân vương thời cổ sử
Nở dại phơi mình tắm ánh trăng
Tụng ca kim cổ bao từ ngữ
CAO BỒI GIÀ
25-02-2017

KHÔNG HẸN MÀ NÊN

Kí ức tràn về , người bạn nữ
Tươi cười trong ảnh vin bông sứ.
Trường Tiền ấy chốn tôi thường qua
Vĩ Dạ chính nơi nàng vẫn ngự.
Thiên Mụ nhiều chiều hưởng trọn niềm …
Đông Ba lắm sớm ghi riêng sử.
Sao dời vật đổi phải xa nhau
Không hẹn cũng yêu “nghề” Hán ngữ .
Trần Như Tùng

TÌNH ĐÊM ĐƯA TIỄN

Chiều qua thấm lạnh hồn thanh nữ
Ngọn gió xa ngàn len ngõ sứ
Gác nhỏ mơ màng ánh nguyệt lay
Hiên buồn lặng lẽ hàng sen ngự
Đêm về ấp giữ mộng hồn thương
Bóng nhớ hoài mơ dòng lịch sử
Vọng luyến tâm tình rối khúc tơ
Người đi gác bỏ lời ngoa ngữ!
Uyên Du - 170225

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét