Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

Xướng họa NHỚ NGƯỜI XƯA- Phương Hà và thi hữu





Xướng họa  NHỚ NGƯỜI XƯA
Phương Hà, Văn Thanh, Hải Rừng, 
Thục Nguyên
Như Thu, Uyên Du, Trịnh Cơ, NS, 
Thy LệTrang,
Thanh Hòa




NHỚ NGƯỜI XƯA



Trăng vẫn còn đây, anh đã xa
Mình em dạo bước trước sân nhà
Dạ quỳnh trắng muốt vừa khai nhụy
Nguyệt quế thơm nồng đang trổ hoa
Gió thổi mơn man làn tóc rối
Sương rơi thấm đẫm gót chân ngà
Nghe như hơi thở ngày xưa ấy
Ve vuốt dịu dàng trên thịt da.
                      Phương Hà
                     (Tháng 12/2016)


Bài họa

VẦNG TRĂNG YÊU

Vầng trăng vời vợi, chẳng gần xa
Luôn ở bên ta, khắp mọi nhà
Tình tứ mặn nồng ôm cánh bướm
Mơ màng ân ái ngự đài hoa
Chân trời rực sáng, bao vàng bạc
Đỉnh núi trong veo, lắm ngọc ngà
Chứng giám buồn vui qua thế kỷ
Ánh mờ mơn trớn, dịu làn da.
                 Văn Thanh


 BẠN DÂU DA

Sao anh vẫn mãi nghĩ gần xa
Giá chẳng quen em ở xứ nhà !
Đất khách tâm tình đông trụi lá
Quê hương tri kỷ hạ đơm hoa
Hai đầu sợi nhớ đời không phách
Một nỗi cô liêu phiếm bạc ngà
Thôi hãy bình yên muôn hạ sự
Mình là đôi bạn tựa dâu da
                      Hải Rừng
                      27/12/2016


CHẮC YÊU RỒI

Cũng vì cơm áo, phải đi xa
Đông đến càng thêm nỗi nhớ nhà
Nếu phận nổi trôi đen tợ mực
Thì tình chung thủy trắng như hoa
Nhớ sao mà nhớ tay thon nhỏ
Thương quá là thương dáng ngọc ngà
Đêm mãi chập chờn trong giấc ngủ
Tóc mây sao cứ bẹo làn da ?
                         Thục Nguyên


NHUNG NHỚ

Đêm ngày nhung nhớ bậu miền xa 
Dẫu biết rằng ai chỉ ở nhà
Thán phục rèm thêu màu đẹp mắt
Ngỡ ngàng tranh vẽ nét tài hoa
Mênh mông thảm cỏ đồi xanh mướt
Yểu điệu khăn thao lụa trắng ngà
Có hiểu nơi nầy đang ngóng đợi ?
Ôm vòng eo nhỏ ấm làn da.
                         Như Thu


NHỚ NGƯỜI XƯA

Khi chiều lẫn khuất khoảng đồng xa
Ngọn gió ngàn phương quyện ngõ nhà
Điểm sắc quỳnh hương phơi dáng ngọc
Khoe tình nguyệt quế thoảng mùi hoa
Sương rơi thẩm thấu men tiềm thức
Rượu rót tràn khơi ảnh vóc ngà
Tưởng bóng người xưa từ cõi lạc
Len vào giác cảm cuộn làn da!
                               Uyên Du
                                20161227


HỒI TƯỞNG

Đêm nằm nhớ chuyện ở trời xa
Từ lúc phiêu du bỏ mái nhà
Lạc bước giang hồ trên dốc núi
Vui chân tiếu ngạo giữa rừng hoa
Vẫn nghe tiếng nói lời âu yếm
Còn vẳng âm thanh điệu ngọc ngà
Một thuở yêu đương nơi vạn dặm
Tình buồn như sướt nhẹ làn da
                    Trịnh Cơ (Paris)
                              26/12/2016


QUÊ MẸ

Đường về quê mẹ thật là xa
Tết đến nôn nao trở lại nhà
Hình bóng song thân trong ký ức
Bàn thờ hương khói với bình hoa
Gia đình vơi bớt niềm êm ấm   
Áo Mẹ còn đâu sắc trắng ngà 
 Mừng tuổi năm nay ai nhận nữa
Gió đông vừa đến buốt làn da !
                              NS



MỘT THOÁNG ÂM THẦM...

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà
Chập chùng mây trắng phủ đồi xa
Chìm trong bóng tuyết mơ màu áo
Đắm giữa trời sương tiếc sắc hoa
Qua núi bâng khuâng làn gió lạ
Về đêm ngơ ngẩn ánh trăng ngà
Đường xưa lối cũ...ôi vời vợi...
Một thoáng âm thầm ...thương diết da !
                      Thy Lệ Trang

         
NHỚ NHỮNG NGÀY ĐÔNG

Thần tiên thủa ấy đã lùi xa
Xúm xít bên me,một mái nhà
Tiết lạnh dầu gay không huỷ nụ
Trời đông dẫu gắt vẫn đơm hoa
Bao la đùm bọc vòng tay ấm
Âu yếm chở che mái tóc ngà
Thương nhớ ùa về dâng ngập lối
Dường như tuyết đọng thấm vào da !
                          Thanh Hòa



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét