Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

THƠ XƯỚNG HỌA

Thy Lệ Trang, Phương Hà, Sông Thu, Như Thu
Văn Thanh, Nguyễn Gia Khanh, Như Thị,
Thanh Hoà , LĐK ,Hải Rừng,Trần Như Tùng,
Thục Nguyên,Phan Tự Trí,NS-Canada,Trịnh Cơ,
Phạm Kim Lợi,Hồng Phượng,Liêu Đình Tự, 

NHỚ MẸ
Mỗi bận đông về mưa tuyết đổ
Bao lần con đếm giọt châu rơi
Lời ca Quan họ còn đâu đó
Bóng dáng mẫu thân đã mất rồi
Lặng lẽ bàn thờ hương khói nhạt
Âm thầm song cửa nắng chiều vơi
Đêm qua nằm mộng trong tay mẹ
Ấm áp làm sao ánh mắt người !
Thy Lệ Trang
BÀI HỌA
LỜI CHỊ
Em hãy lau đi dòng lệ đổ
Giọt sầu chớ nhỏ tựa mưa rơi
Cha đà an nghỉ xa xôi lắm
Mẹ lại ra đi vĩnh viễn rồi
Tựa sát vai này, lòng sẽ nhẹ
Nhìn vào ảnh ấy, muộn dần vơi
Song thân vẫn dõi theo ta đó
Cố sống làm sao xứng với người .
Phương Hà
CHỊ TÔI
Trong chiều, bóng chị nghiêng nghiêng đổ
Tựa cửa nhìn mưa lất phất rơi
Ánh nắng cuối ngày dần tắt lịm
Màu hoa trước ngõ sớm phai rồi
Đã bao ngày đợi không ngừng nghỉ
Mà nỗi lòng chờ chẳng nhạt vơi
Chồng đã ra đi thời lửa đạn
Thanh bình...vẫn mãi biệt tăm người.
Sông Thu
GIẤC MƠ ĐẸP
Kèn vang inh ỏi vì xe đổ
Cổng mở từ từ bởi tuyết rơi
Vội vã ôm vai lòng thích lắm
Hân hoan xách giỏ mẹ vui rồi
Siêng năng bớt lửa cơm vừa chín
Thong thả châm trà chuyện chửa vơi
Bỗng chợt đồng hồ reo báo thức
Tiếc cơn mơ đẹp...mãi xa người !
Như Thu
MẤT MẸ CHA
Mất mẹ thiếu cha, đời gãy đỗ
Nỗi buồn cô quạnh tựa hoa rơi
Lời khuyên vàng ngọc đâu còn nữa
Hình bóng thân yêu đã khuất rồi
Mấy độ xuân về, lòng mãi chạnh
Bao lần đông đến, dạ nào vơi
Cha mẹ nơi nào trong vĩnh cửu
Bao giờ con mới gặp hai Người!
Văn Thanh
*Mất mẹ vào Xuân, mất cha vào Đông
VẦNG THỎ LẶN
Trầu xưa lá úa bao lần đổ
Giọt tủi đêm dài mấy lượt rơi
Lặng ngắm thềm hoang lòng xót mãi
Ngùi trông ngõ vắng mẹ xa rồi
Vành nôi thuở ấy lời còn thoảng
Khóe mắt con chừ lệ chửa vơi
Vẫn biết khôn ngăn vầng thỏ lặn
Mà trong mơ cứ gọi tên Người.
Nguyễn Gia Khanh
GIẢI THOÁT HƯƠNG
Mỗi độ sầu đông* mùa lá đổ
Đau tờ kỷ niệm ứa trào rơi
Buồn khi khốn quẫn lìa xa Mẹ
Tủi lúc hàn vi giã biệt người
Những tưởng lời ru thường cứ đượm
Còn trông giọng nói chẳng hề vơi
Cho dù quảy gánh về phương ngoại
Niệm ngũ phần hương giải thoát rồi
Như Thị
*Miền bắc gọi cây xoan
NHỚ MẸ
U ám trời sầu bao lá đổ
Hồn con se sắt thấm sương rơi
Mẹ còn lúc trước nhà vang tiếng
Má mất giờ đây mái lạnh rồi
Khấn nguyện vô vàn niềm đau bớt
Cầu kinh tha thiết nỗi buồn vơi
Vòng tay ấm áp bao che đó
Mãi mãi bên con chỉ có Người.
Thanh Hoà
KHÓC MẸ
Bảy chín* theo ghe ra bến đổ.
Ngoái nhìn dáng Mẹ lệ tuôn rơi
Xứ người thấp thỏm ....lòng tan nát
Tiếng sét kinh hoàng: Má chết rồi
Đứng sửng, dựa tường cho khỏi ngã
Buông rơi, đấm ngực nấc không vơi...
Nay con bất hiếu xin Trời Phật
Chỉ vẽ làm sao để khóc Người...!
LĐK Nov. 30, 2016
*1979 vượt biên
TANG MẸ
Liên hồi điện thoại như chuông đổ
Mẹ mất quê xa cảnh lệ rơi
Tang lễ than gào lời chữa nín
Thân nhân nháo nhác tiếng khàn rồi
Ba hồi kinh tụng người tay vái
Trăm họ buồn thinh nước mắt vơi
Ngày ấy in hằn trên nếm trán
Con về không kịp lạy ôm Người!

Con nguyện ngày nào về với Mẹ
Bình an cạnh Mẹ tận ngàn năm
Nén hương ai thắp đời nhân thế
Tình Mẹ con thờ kiếp Phật tâm
Suối cạn còn đâu dòng nước chảy
Nguồn vơi mãi đó đáy khô tràn
Vô thường cảnh giới nơi xa đó
Vần kịp đường về cõi Mẹ nằm
Hải Rừng
30-11-2016
NGÀY GIỖ MẸ
Buổi ấy đời con mưa lệ đổ
Làm sao tin được Mẹ đi rồi.
Đất dày nuôi dạy còn lưu đậm
Lời rộng nghĩa tình chẳng thể rơi.
Đứng trước hương đăng lòng mãi nhớ
Nghĩ về bóng dáng dạ khôn vơi
Hương tay âu yếm vương đầu tóc
Nhủ dệt nên hoa đấu ấn Người.
Trần Như Tùng
NHỚ MẸ
Đôi mắt thân yêu tuy đã khép
Giọt buồn sâu láng vẫn còn rơi
Mái đầu bạc trắng đà xa vắng
Gương mặt hanh hao cũng mất rồi
Ký ức ngày xanh dù có nhạt
Tình thương mẹ quý mãi không vơi
Đêm đêm tưởng nhớ vòng tay ấm
Chợt thấy trong mơ bóng dáng người
Thục Nguyên
ĐÊM BUỒN NHỚ MẪU THÂN
Gió táp mưa sa dồn dậu đổ
Lệ buồn cô lữ lặng thầm rơi
Lời ru tha thiết còn ngân vọng
Dáng mẹ thương yêu mãi khuất rồi
Công tựa hải hà không thể cạn
Ân dường thiên địa chẳng hề vơi
Canh trường gối lạnh trăng còn thức
Thơ thẩn vào ra dõi bóng người !
Phan Tự Trí – 01-12-2016
ƯỚC NGUYỆN
Mẹ mất  đi cành cây gãy đổ
Con còn thương nhớ mãi không vơi
Khi sum họp chị em đùa giởn
Lúc biệt ly giòng lệ thắm rơi
Mong Mẹ được theo về cõi Phật
Cầu  ơn trên chứng độ cho Người
Đừng lưu luyến thế gian phiền toái
Thanh thản ra đi quí lắm rồi!
NS CANADA
NHỚ MẸ HIỀN
Ta đi vội dưới trời mưa đổ
Ướt cả vai như hạt lệ rơi
Trước mặt con đường sao diệu vợi
Sau lưng cảnh vật  lại xa rồi
Bao phen hờ hững nhiều phai nhạt
Mấy lúc phong trần quá cạn vơi
Ngày cuối hôm nay về  lễ mẹ
Nghe đâu như thoáng tiếng ru người !
Trịnh Cơ (Paris)
30/11/2016
NHỚ MẸ
 “họa y đề”
Mùa đông lạnh lắm chiều sương đổ
Nhang khói nhạt nhòa giọt lệ rơi
Trong cõi tâm linh Hình  đứng đó
Trần gian thế tục Mẹ đi rồi
Nhìn lên di ảnh sầu bi cực
Ngoái xuống cháu con nhớ khó vơi
Hình bóng ngày nao còn hiển hiện
Nằm mơ cứ nghĩ nắm tay người
Phạm Kim Lợi
AO ƯỚC
Gió thổi lay cây, vàng lá đổ
Mùa vào thu, kỷ niệm đầy vơi
Thời non trẻ họp bầy khắng khít
Thuở lớn khôn phiêu bạt rụng rơi
Tim nhói, mẹ cha rời cõi tạm
Lòng đau, con cháu tiễn đưa người
Thời gian xóa hết bao sầu não
Ao ước an vui, quả tuyệt vời!
HỒNG PHƯỢNG
NHỚ MẸ
Đông về giá lạnh sương mù đổ
Bỗng nhớ mẹ hiền giọt lệ rơi
Câu hát ví dầu còn vọng đó
Hình hài giọng nói đã đâu rồi
Sinh thành nghĩa nặng lòng chưa đáp
Dưỡng dục ân sâu dạ chẳng vơi
Hương án linh diên hương khói tỏa
Ưu tư trầm mặc vọng về người.
Liêu Đình Tự

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét