Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

Thơ xướng họa-Phan tự Trí và Thi Hữu!

                                                          Ảnh "net"
BÀI XƯỚNG
ĐÁNG ĐỜI !
Đã lỡ dại rồi, ai cứu em !
Oái oăm đành chịu cứ chờ xem
Dây ràng trăm mối, xòe hoa nụ !
Tình buộc muôn đời, cởi áo xiêm !
Cành nhánh còn xòa thây lưới cứng
Sắc hương vẫn tỏa kệ thân mềm
Quá hư mà giữ cho người được…
Cũng đáng một đời đấy chứ em !
Phan Tự Trí – 05-10-2016
(xem ảnh của Ngoc Thuy ‎trên trang THƠ VÀ ẢNH ĐẸP VIỆT NAM ĐẤT NƯỚC CON NGƯỜI)
BÀI HỌA
NỤ HOA HẠNH PHÚC
Cũng bởi cả hai, anh với em
Tạo hình ngộ nghĩnh để người xem
Mỹ nhân yếu đuối nương tri kỷ
Quân tử vụng về níu váy xiêm
Có phải tại chàng tay cứng chắc
Hay là do thiếp vóc thon mềm
Mà ôm chặt thế, ôi, nồng đượm
Tình kết hoa rồi, anh với em !
Sông Thu
THỦY CHUNG
Chẳng phải tại anh hay tại em
Mà đời nhiều chuyện,lắm người xem
Thương ai cô thế nên ràng thép
Cản kẻ ra tay định hũy xiêm
Trói buộc cùng nhau tuy rắn chắc
Luyến lưu đôi lứa vẫn thơm mềm
Mặc cho sự thế nhiều tai tiếng
Chung thuỷ tình ta, anh với em.
Van Thanh Truong
CHỜ EM
Hỏi rằng sao nỡ đọa đày em?
Dăm khách trầm trồ ngắm nghía xem
Gió thổi sương chan vờn nhụy nõn
Bụi che nắng sưởi động y xiêm
Hãy đưa thiếu nữ về rừng vắng
Chớ khóa thân côi sướt lụa mềm
Thương lắm qua rồi bao nghiệt ngã
Reo hò bạn cũ đón chờ em.
Như Thu
MỘT KIẾP HOA
Đoạn trường đã buộc trói đời em !
Ôi xót xa lòng kẻ đến xem
Rời rã đài hoa, tơi tả cánh
Lõa lồ thân ngọc. nát nhàu xiêm
Quân vương hờ hững...dây đàn lạnh
Cung nữ sầu thương...giọt lệ mềm
Ngục tối ngậm ngùi chôn  mộng đẹp
Ai người thấu hiểu nỗi lòng em
Thy Lệ Trang
LỜI HOA
Biết ai mà tỏ nỗi lòng em ?
Nhan sắc tuy thường, cũng dễ xem
Sáng nở hân hoan khoe nhị thắm
Đêm về trút bỏ mọi y xiêm
Tả tơi mưa gió, thân cô lẻ
Vùi dập bướm ong, cánh rủ mềm
Bến nước đục, trong nào đoán được
Xin đừng chê trách, khổ tâm em
Thục Nguyên
XEM ẢNH ĐỀ THƠ
Phong trần buộc lấy cuộc đời em
Dẫu kẻ vô tình cũng ngước xem
Ngan ngát bên đường khoe vẻ ngọc
Nuột nà trước gió lộ làn xiêm
Quân vương trí dũng nào không cảm
Sỏi đá hồn trơ vẫn phải mềm
Bướm lại ong qua dù mấy nỗi
Cho người đàm tiếu, kệ đi em!
Nguyễn Gia Khanh
SAO ĐÀNH
Sao đành cội rỗng buộc đời em
Mặt sắt nhìn qua cũng phải mềm
Đã buốt tơ giăng từng tấc dạ
Thêm sầu dợ níu mỗi làn xiêm
Dừng chân nán lại mà suy xét
Mở cửa quay về để ngẫm xem
Gió bạt cành khô trời lại sáng
Cây rừng trẫy hội sánh cùng em .
Phạm Lương
DẠ QUỲNH
Bao ngày mong ngóng tội tình em
Rét buốt cũng chờ để được xem
Khuya lạnh cành trông giờ đổi áo
Đêm dài nụ đợi khắc thay xiêm
Tinh khôi nhuần nhị làn hương mỏng
Cao nhã khiêm cung nhụy sắc mềm
Bỗng chốc vô thường chao tĩnh lặng
Trang đài khép cửa dạ quỳnh em !
NHƯ THỊ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét