Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2016

MÂY-Lý Đức Quỳnh Và Thi Hữu

BÀI XƯỚNG
MÂY
Mây tung cánh lãng mộng xa gần
Đón gió phiêu tình hẹn ái ân
Cõi nhớ mù giăng nhòa ảo ảnh
Đường mơ khói tỏa lộng hư trần
Thường trôi xác lữ ngoài xa xót
Mãi đuối hồn liêu giữa ngại ngần
Vạn lý sầu khơi chiều bất tận
Mai về đâu hỡi bóng hàn vân ?
Lý Đức Quỳnh
BÀI HỌA
ƯỚC MƠ CỦA NÔNG DÂN
Nắng trải nương xa lẫn ruộng gần
Trời cao ban phát vạn hồng ân
Hoa màu sung túc, đời no ắm
Rau trái sum suê, phẩm tuyệt trần
Gió thuận mưa hoà, lòng phấn khởi
Sông đầy ao ngập, nước trong ngần
An tâm gắn bó đời nông nghiệp
Dưới ánh dương hồng xuyên bóng vân.
Sông Thu
DẠ VẪN GẦN
Cách biệt muôn trùng dạ vẫn gần
Hồn mong cánh nhạn ước hòa ân
Mơ màng bóng liễu nhìn phương ngoại
Thổn thức đường trăng ngắm nẻo trần
Những giọt mưa ngâu mang sợi nhớ
Bao cơn gió thoảng đợi tình ngần
Theo mây vạn lý về bên ấy
Thỏa mộng xuân lòng nhẹ bước vân
GM.Nguyễn Đình Diệm
KHÓI MÂY
Chi ngại đường xa cách ngõ gần
Sang hèn sống phải biết hàm ân
Trầm tư giữ tánh xa tam độc
Lặng lẽ nuôi tâm rõ lục trần
Cũng bởi nhìn thân còn bất tịnh
Cho nên dưỡng ý mãi trong ngần
Đừng trồng oan nghiệt mờ tri thức
Thì thấy yên hà ngủ với vân
Lê Đăng Mành
MÂY ĐÁNG YÊU
Thi nhân vui thích thấy mây gần
Lại hám vào thơ để nhận ân.
Đỉnh núi tơ bay vương lá thắm
Làng quê bóng phủ mát lưng trần.
Khi thông tô vẽ không e ngại
Lúc bí lôi vô chẳng lọ ngần.
Này trắng này xanh này ngũ sắc
Đôi lần hạ bút cũng phân vân .
Trần Như Tùng
TỪ THỨC TRỞ VỀ
Có vẻ niềm vui sắp tới gần
Trời xanh đã hạ chiếu tri ân
Nhớ câu tình cũ đau vườn thúy
Thương gót vườn xưa lụy cõi trần
Xác nát nợ duyên còn mắc míu
Hồn phiêu giai ngẫu cứ in ngần
Thần Phù cửa bể mù sương cuộn
Mãi lạc đâu rồi bóng Cẩm Vân* ! 
Phan Tự Trí

*Cẩm Vân Xa - xe của mẹ tiên nữ Giáng Hương cấp cho Từ Thức khi giã biệt cõi tiên trở về trần. Về trần thì cảnh cũ còn nhưng người xưa đã chết hết đến cả 3 đời. Buồn quá, Từ Thức muốn trở lại cõi Tiên nhưng cửa trời đã đóng chặt và cỗ xe đã hoá thành con trường loan bay mất Tuyệt vọng hoàn toàn. Từ đó, Từ Thức mặc áo Khinh cừu, đội nón lá vào núi Hoàng Sơn rồi biệt tích.
ÁNG VÂN
Vời vợi phương xa bỗng thấy gần!
Đôi dòng thắm đượm chút tri ân
Sánh vai dạo bước miền thôn dã
Rủ bạn rong chơi chốn bụi trần
Tuổi tác già nua thôi nghĩ ngợi
Thời gian ngắn ngủi chớ tần ngần
Mong manh kiếp sống cùng trân quý
Cõi tạm ta bà tựa áng vân!
Như Thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét