Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

KHẮC KHOẢI-Phương Hà và Thi Hữu !



THƠ MỜI HỌA
KHẮC KHOẢI
Chia ly nào biết đến bao giờ ?
Thao thức từng đêm dạ ngẩn ngơ
Anh ở đầu non sương lãng đãng
Em nơi cuối bãi nắng ơ hờ
Miệt mài gió thổi qua khe núi
Mờ mịt mưa giăng khắp bến bờ
Chốn ấy phương này xa diệu vợi
Tương phùng...có lẽ chỉ trong mơ !
Phương Hà
BÀI HỌA
BẾN MƠ
Đâu ngỡ xa nhau mãi tận giờ
Năm canh thổn thức thể nào ngơ
Chân trời có nhớ sao bàng bạc?
Góc bể còn mong nỡ hững hờ.
“Sơ vấn” duyên lành xe nhị mối
“Thân nghinh” mộng đẹp nối đôi bờ
Đường trần dẫu có xa vời vợi
Chung thủy em - thuyền đợi bến mơ .
Phan Tự Trí
CÔ SẦU
Em đến làm duyên…để mãi giờ
Góc đời lẻ bước,lặng buồn ngơ
Cành khuya sóng soải trăng nhòa nhạt
Lối cũ liêu xiêu nắng hợt hờ
Đã mấy tàn thu thuyền đợi bến
Dài bao tiễn hạ nước xuôi bờ
Vô tình ngọn gió reo ngàn lá
Rụng xuống đêm gầy những giọt mơ…
Lý Đức Quỳnh 27.2.2016
ĐỜI LÀ MỘNG
Nhớ thuở từ ly mãi tận giờ
Sao đành vuốt mặt để làm ngơ!?
Yên hà đổi chỗ vầng đau đáu
Thủy Nguyệt thay màu ráng hững hờ
Khắc khoải mê hồn đâu vượt bãi…
Trầm tư tĩnh lặng mới qua bờ !
Vô thường giã hợp đời như thể
Gặp gỡ ta người chỉ giấc mơ
Lê Đăng Mành
NHỚ THƯƠNG
Lữ thứ phương trời ngẩn dạ ngơ
Ngày đêm như thể chẳng canh giờ
Dòng sông mãi réo câu sầu nhớ
Ngọn gió hoài vu tiếng hững hờ
Cánh én xa  bay thương  biết mấy
Giọng ca ai cất nghẹn vô bờ
Trăng khuya nửa bóng buồn chênh  chếch
Hắt ánh ru người dở tỉnh mơ !
CAO BỒI GIÀ
27-02-2016
CẠN CHÉN TƯƠNG PHÙNG
Từ dạo em đi mãi đến giờ
Tâm hồn lẩn thẩn trí lơ ngơ
Người xa lưu luyến không đành đoạn
Kẻ ở vấn vương khó hững hờ
Mấy bận thu về thuyền nhớ bến
Bao mùa  đông  lại sóng thương bờ
Phân ly lệ đỗ muôn ngàn giọt
Cạn chén tương phùng cũng chỉ mơ
Trần Ngộ
CŨNG KHẮC KHOẢI
Kể từ hôm ấy đến bây giờ
Khó hiểu vì sao ai cứ ngơ.
Mĩ quốc phải chăng lừng tiếng tuyệt
Việt gia đâu dễ chịu duyên hờ.
Một tuần xa xứ tìm ra bến
Đôi nét từ quê gạt khỏi bờ.
Khắc khoải ta đây luôn nhớ nhớ
Lòng mình vẫn mãi hướng niềm mơ . 
Trần Như Tùng
BẾN MƠ
Từ dạo chia xa đến tận giờ
Tâm tư sầu lắng dạ hồn ngơ
Giọt buồn trĩu nặng thân đơn lạnh
Nổi nhớ hanh hao kiếp phận hờ
Ước được trời kia ban phép lạ
Thuyền tình chuyển hướng cột neo bờ
Chúng mình nguyện sẽ bên nhau mãi
Hai trái tim yêu một bến mơ !
Q.Trị,01.03.2016
Văn Thiên Tùng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét