Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

HỌA BÀI CÕI MƠ CỦA THY LỆ TRANG

HỌA BÀI CÕI MƠ CỦA THY LỆ TRANG
HẢI RỪNG- UYÊN DU NĐT- NHƯ THU- SÔNG THU- NS

TÌNH VƯƠNG

Mùa thu Hà Nội phải nơi này !
Lá đổ mình ta xót đắng cay
Phố Cổ cùng ai mong sánh bước
Đời mơ bóng lẻ ngỡ chân say
Hẹn chung một thuở còn vương ấp
Lỡ cách thời nào vẫn mộng đầy
Giọt đắng cà phê trong quán nhỏ
Âm thầm lắng tiếng quạt trần xoay

Hàng cây đứng, con đường dài
Thơ ngây dáng ngọc, trang đài cánh sen

Ngõ quen đón đợi sẫm màu đèn
Vẫn mỗi chiều phai nhạt nắng chen
Mắt bắt duyên đưa nhìn đắm đuối
Vai kề sóng lặng quẳng ưu phiền
Sao tình vướng mãi lời câm nín
Để lệ rơi hoài nỗi vắng tênh
Thơ gởi bao lâu giờ mới gặp
Niềm riêng dấu kín chẳng sao quên

Bên sông người vẫn đợi thuyền
Về sang bên ấy lênh đênh tình sầu !

Mùa thu Hà Nội, hỡi thương đau !
Lang bạt về đây dạ thắt thâu
Mộng vỡ tan tình buồn lạc hướng
Người mơ tưởng sắc nhạt phai màu
Yếm đào vẫn lỡ còn tha thiết
Áo cưới mòn trông mãi mỏi sầu
Chỉ một lời yêu không muốn tỏ
Để mong ai sớm cảnh làm dâu
                                Hải Rừng 




CÕI MƠ VÀ HIẾN THỰC

Nơi đây còn lại những ngày này
Nhấm nháp với đời muôn đắng cay
Cánh én bay lên con én liệng
Con diều lạc xuống cánh diều say
Vườn xưa hoang hóa thềm rêu phủ
Lối nhỏ âm u cỏ dại đầy
Nhìn bóng hoàng hôn rơi vội vã
Chạnh lòng con tạo hững hờ xoay

Tạo xoay cho bóng đổ dài
Cho lòng tê tái chất đầy tình riêng

Tình riêng rọ rạy phố lên đèn
Đêm tiếp bước ngày cuộc lấn chen
Số kiếp sinh ra nhiều thất bại
Tấm lòng chồng chất những ưu phiền
Hai tay ném bắt vòng thương hận
Một khối lăn kềnh nổi tắp tênh
Nhung nhớ ngập tràn chưa trọn giấc
Thơ ngây xây mộng khó tìm quên !

Quên làm sao được lênh đênh
Dẫn đưa vào chốn mông mênh điệu sầu

Mông mênh đúc kết những niềm đau
Tâm sự theo về đêm thức thâu
Cơn gió lang thang đi mọi nẻo
Áng mây lặng lẽ chuyển gam màu
Ru tình thơ tỏa trăm phương nhớ
Để ánh trăng soi mấy nhịp sầu
Gửi nỗi cô đơn trời viễn xứ
Ngậm ngùi nhìn hút bóng ngàn dâu !
                               Uyên Du NĐT
                               Đồng Tháp



THẦM MƠ

Sầu vương chất ngất mối tình này!
Khắc khoải đợi chờ đẫm lệ cay
Những tưởng cùng người bên gối mộng
Nào ngờ riêng bóng giữa cơn say!
Cả trời thương nhớ luôn tràn ngập
Một phút hờn ghen mãi ắp đầy
Đã tỏ nhưng sao còn oán trách?
Phó cho con tạo cứ vòng xoay!

Đêm đêm buông tiếng thở dài
Bâng khuâng dáng ngọc đi hài gót sen

Canh khuya thao thức trắng bên đèn
Hãy thấu cho người nghịch cảnh chen
Một gánh tương tư đà não nuột
Bao năm tơ tưởng luống ưu phiền
Vùi sâu kỷ niệm nghe tê tái
Chôn kín thư tình có nhẹ tênh?
Dẫu biết xa rồi sao vẫn đợi?
Nhủ lòng thôi nhé gắng mà quên!

Mơ dìu người bước xuống thuyền
Bềnh bồng sông nước, hàn huyên… lắng sầu!

Ấp ủ niềm riêng chuốt khổ đau
Không gì khuây khỏa suốt đêm thâu
Tình yêu năm cũ luôn sâu sắc   
Mái tóc hôm nay dẫu bạc màu
Duyên nợ khó khăn đâu nản chí!
Ba sinh trắc trở lắm u sầu!
Xót xa, hụt hẫng lòng thầm trách
Khúc khích tiếng cười kẻ đón dâu.
                                    Như Thu

DANG DỞ

Sao em dừng lại khúc quanh này
Chưa trọn mặn nồng, chia đắng cay
Chẳng cạn rượu tình như hẹn ước
Mà quên lời hẹn mãi cùng say
Lời thề chung thủy, trăng còn tỏ
Kỷ niệm thân thương, mộng vẫn đầy
Đã vội đoạn đành quay trở gót
Lòng như chiếc lá giữa vòng xoay

Mình ta độc ẩm đêm dài                           
Sương khuya lộp độp rơi đầy ao sen

Ngoài kia phố xá đã lên đèn
Có bóng hình ai đang lẫn chen ?
Em bước chân đi tìm ảo ảnh
Ta dừng gót lại với ưu phiền
Trắng tay, ân ái dần phai nhạt
Kém phận, nghĩa tình thoắt nhẹ tênh
Khép cửa, quay vào bên chén rượu
Mượn hơi men đắng để tìm quên

Bước chân lảo đảo xuống thuyền           
Lênh đênh sóng nước cho quên nỗi sầu

Từng đêm gặm nhấm nỗi niềm đau
Dằng dặc canh dài bóng nguyệt thâu
Thư cũ lệ nhòa loang lổ mực                       
Vườn xưa cỏ úa nhạt phai màu
Hỏi trăng, lạnh lẽo, trăng hờ hững
Nhìn bóng, cô đơn, bóng tủi sầu
Trước mặt chông chênh đường quạnh vắng
Sau lưng bãi bể hóa nương dâu
                                   Sông Thu

TRẢ LẠI

Trả lại cho em khung cảnh này
Gió bay hạt bụi mắt nào cay
Bên sông hoa rụng trôi lờ lững
Dưới nước cá trồi lượn đắm say
Tóc xõa phất phơ theo gió thoảng
Nắng nghiêng phai nhạt phủ vai đầy
Màn đêm buông xuống nào ai biết
Sương lạnh, hoàng hôn đã vội xoay !

Trăng lên hai bóng ngã dài
Bên hồ sánh bước, ngát mùi hương sen !

Nhà vắng người đi thiếu ánh đèn
Đâu còn ai nữa để đua chen
Mượn trăng chiếu sáng song thưa vắng
Nhờ gió thổi tan nỗi muộn phiền
Phương ấy xa xôi còn luyến nhớ ?
Nơi này thăm thẳm lại buồn tênh !
Nghĩa tình chỉ có thôi ngần ấy
Ai nỡ đành lòng sớm vội quên !

Thẩn thờ bước xuống khoang thuyền
Tâm tư bấn loạn sao yên nỗi sầu !

Ngăn cách vì đâu lắm khổ đau
Bao lần trằn trọc suốt canh thâu
Một mình cô lẽ phương xa lạ
Chiếc bóng đơn côi tóc bạc màu
Mơ ước ngày về thăm chốn cũ
Đắm say tình nối xóa cơn sầu
Cuộc đời thay đổi nào ai hiểu
Thương hải đêm dài hóa ruộng dâu
                                          NS
                                       Canada

From:  cuc perez <cucperez@gmail.com>     


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét